Bị Đệ Đệ Cuồng Chiếm Hữu Cưỡng Chế Ái

Chương 4: Trong nhà này, a tỷ và ta nương tựa nhau mà sống

Bình Thúy quay lại kể chuyện này với đại nương tử. Đại nương tử vừa uống trà vừa suy nghĩ một lát, cũng cảm thấy buồn cười vì sự ngốc nghếch của nàng.

Lúc này, Đậu Bình Yến trở về, Đậu Hòa rất vui, lấy trà ngon tích cóp từ tháng trước ra tiếp đãi chàng.

Nàng ra khỏi phòng, gọi hai tiếng: "Xuân Oanh."

Xuân Oanh được mua vào nhà họ Đậu khi mới chín tuổi, làm a hoàn ở viện Lê Hương, theo hầu Đậu Hòa đã năm năm nay.

Tối nay rất lạ, Đậu Hòa không tìm thấy Xuân Oanh, cũng không thấy Mã di nương và các mụ trong viện Lê Hương đâu cả.

Họ đi đâu hết rồi...

Đậu Hòa sợ đệ đệ đợi lâu, nên quyết định tự mình chuẩn bị trước.

Gió đêm nhè nhẹ, nàng đặt đèn l*иg sang một bên, nhóm bếp nấu trà. Đang quạt lửa, bên cạnh bỗng xuất hiện một bóng dài.

Tiếng chàng vang lên trên đầu nàng: "A tỷ, đừng bận nữa, để ta làm cho."

Đậu Hòa lắc đầu, ý bảo không cần. Đậu Bình Yến lại cố kéo tay nàng đứng lên, cầm lấy quạt trúc trong tay nàng, ngồi xuống quạt thay.

Đậu Hòa khẽ mỉm cười, lúm đồng tiền thoáng hiện, ngồi xuống bên cạnh chàng, giống như khi hai người còn nhỏ, từng ngồi ngắm cá hồ.

Trong ánh lửa đỏ hồng, hiện lên đường nét lông mày, đôi mắt của chàng. Chàng không nhìn nàng, tập trung đun nước. Vừa quạt, chàng vừa nhẹ nhàng hỏi: "Di nương có phải cũng đang lo chọn nhà cho a tỷ không?"

Đậu Hòa "à" một tiếng, lập tức chối: "Những chuyện này chẳng phải chỉ có chủ nhân và đại nương tử mới quyết định được sao? Huống hồ ta mới bao nhiêu tuổi, hai tỷ tỷ còn chưa định được thân, làm sao đến lượt ta được. Sao mà sớm vậy chứ?"

Nghe vậy, Đậu Bình Yến quay lại nhìn nàng, cười: "Cũng đúng."

Chàng vừa quạt vừa nói, chỉ như tiện miệng trò chuyện: "Khi ta về, Bình Thúy có kể chuyện sáng nay, nên ta mới hỏi. Ta thấy là di nương của a tỷ sốt ruột quá thôi, có gì mà phải vội. A tỷ của ta cái gì cũng tốt, lo gì không tìm được nhà chứ? Nếu a tỷ sớm rời khỏi nhà, ta chẳng phải sẽ buồn đến chết ngồi ở nhà sao."

Đậu Hòa nghe vậy, vội bịt miệng chàng lại: "Phì phì phì! Những lời không may thế này sao lại nói ra được! Đợi ta thành đại cô nương, đệ cũng cưới vợ rồi, e rằng còn muốn đuổi tỷ này đi không kịp."

Chàng ậm ừ vài tiếng, bị bịt miệng không nói được. Đợi Đậu Hòa buông tay, chàng mới cười thong thả: "Trong nhà này, a tỷ và ta nương tựa nhau mà sống, ai cũng không đuổi tỷ đi được. Vậy cứ thế nhé, nếu không tìm được nhà phù hợp để gả, chúng ta cứ sống bên nhau cả đời."