Bị Đệ Đệ Cuồng Chiếm Hữu Cưỡng Chế Ái

Chương 3: Thỉnh an?

Đậu Hòa chỉ nhìn thoáng qua, không khỏi kinh ngạc: "Những thứ này... không biết phải tốn bao nhiêu tiền bạc?"

Chàng mỉm cười: "Danh tiếng của Tô Châu về nghề thêu đã vang danh khắp thiên hạ. Nghe nói trên phố thêu có đến hàng trăm loại chỉ nhuộm khác nhau. A tỷ lại khéo tay, nên ta chọn những thứ này mang về. Nhưng tỷ cứ nhận đi, hai tỷ tỷ sắp nghị thân rồi, ta cũng mang về không ít cho họ, mẫu thân sẽ không nói gì đâu."

Đậu Hòa là cô con gái thứ tư của nhà họ Đậu, phía trên còn ba người tỷ tỷ.

Đại nương tử không sinh được con gái, ba vị tỷ tỷ đều giống như Đậu Hòa, là con của các di nương khác nhau.

Đại tỷ đã xuất giá từ hai năm trước, gả cho một gia đình thế tộc ở Giang Lăng. Nhị cô nương và Tam cô nương, năm nay vừa tròn mười bảy, đều lớn hơn Đậu Hòa, hiện đang đến tuổi nghị thân.

Sáng nay, khi có bà mai đến nhà xem mắt, mẫu thân của Đậu Hòa, tức Mã di nương, đặc biệt thúc giục nàng đến chính phòng thỉnh an và dâng trà cho đại nương tử.

Đậu Hòa làm sao không hiểu được ý của Mã di nương?

Trước đây, Mã di nương luôn nhắc đi nhắc lại: "Con gái nhà này cả đời chỉ mong tìm được một lang quân tốt, một chốn yên ổn. Hãy như đại tỷ của con vậy. Chính vì cha con và chủ mẫu không coi trọng con, nên con càng phải nỗ lực leo cao hơn! Con có hiểu lời di nương nói không?"

Đáng tiếc, Đậu Hòa lại là người không biết thuận theo.

Dù Mã di nương có nói đi nói lại thế nào, nàng cũng chỉ nghe tai này rồi lọt tai kia.

Sáng nay, để nàng có cơ hội xuất hiện trước mặt bà mai, Mã di nương nhất quyết bắt nàng đến chính phòng thỉnh an đại nương tử từ sớm.

Trong chính phòng, hai tỷ tỷ của nàng đang nghị thân, đại nương tử và bà mai trò chuyện vui vẻ. Đậu Hòa không muốn lộ vẻ cố ý, đành trốn dưới mái hiên, dùng cành cây chọc tổ kiến.

Đợi đến giữa trưa, bà mai đã rời đi, a hoàn Bình Thúy của đại nương tử nhìn thấy nàng liền hỏi: "Tứ cô nương, cô nương đang làm gì ở đây?"

Lúc này Đậu Hòa mới ngẩng đầu lên, từ tốn nói: "Di nương bảo ta đến thỉnh an đại nương tử."

Bình Thúy ngẩn ra một lát, nhìn trời nắng chang chang... thỉnh an? Bình Thúy nghĩ đến bà mai vừa rời đi, lập tức hiểu ra đôi chút.

Tuy ngoài mặt không tỏ vẻ, nhưng trong lòng không khỏi cười thầm tứ cô nương đúng là ngây ngô, Mã di nương muốn nàng xuất hiện, vậy mà nàng lại rụt rè như chuột, đợi người đi rồi mới ló mặt.