"Tôi?"
Khâu Khải Văn chỉ vào mình, anh ta chưa chuẩn bị gì cả, cuộc họp phải nói gì đây?
Tuy nhiên, người đàn ông đang vội đi ra không cho anh ta cơ hội từ chối. Chớp mắt, văn phòng rộng lớn chỉ còn lại mình anh ta.
"Đăng ký kết hôn gì cơ?"
Khi Tô Giản bước vào thang máy xuống tầng hầm để xe, anh bỗng dừng lại.
Ở đầu dây bên kia, người kia vẫn tiếp tục nói. Khuôn mặt vốn luôn ôn hòa, tuấn tú của anh dần hiện lên một tia giận dữ mơ hồ.
Chốc lát sau, Khâu Khải Văn, người đang họp cùng các quản lý phòng ban, há hốc mồm nhìn vị sếp kiêm bạn thân của mình quay trở lại phòng họp với vẻ mặt như gặp quỷ.
"Sao vậy? Không phải cậu đi bệnh viện thăm chú Tô sao?"
"Sao lại quay về rồi?"
Nhân lúc người phụ trách bộ phận kinh doanh đang điều chỉnh máy chiếu, Khâu Khải Văn dùng chân khẽ đá người đàn ông bên cạnh, người đang lạnh lùng ngồi im lặng.
Tô Giản không trả lời Khâu Khải Văn, nhưng đôi môi mím chặt của anh đã nói rõ rằng anh rất không vui.
Khâu Khải Văn vô cùng khó hiểu. Lúc trước, trong văn phòng, anh ta nghe rất rõ rằng bạn mình nói chú Tô đã tỉnh.
Theo lý mà nói, chú Tô tỉnh lại thì bạn anh ta phải vui chứ. Hơn nữa, lúc anh rời đi rõ ràng còn rất vui, tại sao vừa ra ngoài một lát đã đen mặt trở về?
Chuyện gì có thể khiến người bạn vốn luôn giữ nụ cười ấy lại biểu lộ rõ ràng cảm xúc như vậy?
Chẳng lẽ lại liên quan đến người đó?
Tuy nhiên, theo kinh nghiệm trước đây, bạn anh ta luôn chọn tự chịu đựng đau khổ, không bao giờ nỡ giận dữ với người kia.
Rốt cuộc thì anh đang giận điều gì?
Thật tò mò, quá tò mò!
Khu ngoại ô Đế Kinh, tại một căn nhà thuê.
Mộc Diêu Quang đã hai ngày không ra ngoài. Trong hai ngày đó, cô tự gieo quẻ cho mình hàng chục lần. Lần nào quẻ bói cũng cho thấy đoạn duyên này mà cô cố gắng níu giữ là cát tường.
Nhưng cô vẫn không yên lòng. Lỡ như... nếu lỡ như thì sao?
Dẫu sao, quẻ bói cũng có nhắc đến rằng, nếu lần này cô bỏ lỡ, cả đời này cô và anh sẽ không còn duyên gặp lại.
Ngồi xếp bằng trên sàn nhà lạnh lẽo, cô duỗi tay gom lại năm mươi cây cỏ thi đang rải rác trước mặt, chuẩn bị gieo một quẻ khác.
Đột nhiên, một con mèo đen to lớn lao vọt qua, hai chân trước mập mạp của nó đạp chặt lên những cây cỏ thi trên tay cô.
"A Ly?"
Cô nghi hoặc chớp mắt vài cái, giơ tay định kéo con mèo đen tên A Ly ra, nhưng không ngờ nó không nhúc nhích. Không những thế, nó còn giống như người, kêu hai tiếng "meo meo", rồi lắc đầu.