Mãn Cấp Đại Lão: Kỳ Ảo Dị Thế Trò Chơi

Chương 4.1: Dạ Ma xuất hiện (2)

Kèm theo một tiếng gầm thét vang dội, Dạ Ma lại phun ra một làn khói mộng ma mới. Trong chớp mắt, cả không gian như bị bao phủ bởi một lớp bụi mịn lấp lánh ánh bạc dưới ánh trăng, mộng ảo và đẹp đến mê hoặc. Nhưng đừng để vẻ ngoài đánh lừa—thứ khói này đủ sức khiến những người đang say giấc ngàn thu.

May thay, dù khói mộng ma có tỷ lệ trúng đích lên tới 99,99% đối với những người đang ngủ, thì đối với người tỉnh táo, con số này chỉ còn 0,01%.

Chính vì vậy, Diệp Miểu hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi hiệu ứng tiêu cực nào. Cô điềm tĩnh lao ngược dòng người, chạy nhanh như một tia chớp.

Chỉ còn cách Dạ Ma vài chục mét, Diệp Miểu bỗng bật người, lấy đà bằng một cú nhảy mạnh. Hai chân cô đạp lên tường của tòa nhà bên cạnh, mượn lực để nhảy lên cao hơn. Cú nhảy này được lặp lại ba lần liên tiếp, và ngay sau đó, cô đã ngang hàng với chiều cao khổng lồ của Dạ Ma.

Trong tay cô, thanh đoản kiếm xoay một vòng đầy linh hoạt, ánh lên sắc bạc lấp lánh dưới ánh trăng. Nhắm thẳng vào mặt Dạ Ma, cô tung một nhát chém quyết đoán!

[-200]

Trên đầu Dạ Ma, một con số nhỏ nhoi biểu thị lượng máu bị trừ hiện ra.

Diệp Miểu: "..."

Đúng là Dạ Ma phòng thủ cao ngất ngưởng, hơn nữa cấp độ của nó cũng chẳng kém cô là bao. Trang bị hiện tại của cô lại như đồ chơi, chẳng thể phát huy nổi sức mạnh của đòn tấn công vốn lên tới 5800.

Cô ngẩn người nhìn con số -200 bé tí, có chút bất lực. Rõ ràng, việc “biến nghèo thành giàu sau một đêm” có vẻ không đơn giản như cô nghĩ.

Diệp Miểu nghiến răng, thân hình nhanh chóng lách sang một bên. Nhờ thanh đoản kiếm vẫn đang cắm vào da thịt của Dạ Ma, cô bật mạnh một cú nữa, vững vàng đáp lêи đỉиɦ đầu khổng lồ của nó.

Không có trang bị xịn, cũng chẳng có kỹ năng, cô chỉ còn cách liều mạng cứng đối cứng, chậm rãi bào mòn từng chút máu của Dạ Ma. May mà cô còn khá “trâu bò,” máu dày, phòng thủ không tệ, lại nhanh nhẹn hơn Dạ Ma, nên chắc sẽ không chết trước nó đâu.

Vừa nghĩ, Diệp Miểu vừa không ngừng đâm kiếm xuống:

[-200]

[-150]

[-220]

[-180]

[-160]

Trên đầu Dạ Ma, những con số liên tục hiện lên, máu nó giảm dần, và cơn giận của nó cũng không ngừng tăng lên. Dạ Ma gầm lên một tiếng kinh thiên động địa, đồng thời dừng hẳn việc rượt đuổi đám người đang hoảng loạn.

Ở phía trước, những người vừa chạy đến ngã tư đường cũng lập tức nhận ra điều bất thường. Bọn họ đồng loạt dừng chân, ngoái đầu nhìn lại. Khi thấy bóng người nhỏ bé mờ mờ trên đầu Dạ Ma và loạt con số “bào máu” nhảy liên tục, cả đám đều: "Hả???"

“Gì đây? Đang làm trò gì thế kia???”

“Đây không phải chỉ là nhiệm vụ chạy trốn để sống sót à???”

“Sao lại có người đang solo Boss hả???”

Tiếng bàn tán vang lên rì rầm, còn Diệp Miểu thì không hề để tâm. Cô liên tục bổ xuống thêm vài nhát nữa, cho đến khi chợt phát hiện thanh [Đoản Kiếm Thô Sơ] trên tay mình, độ bền vốn là 19/20, giờ đã tụt xuống còn 18/20.

“Chết tiệt!” Cô buột miệng chửi thề.

Xài quen trang bị cấp cao, cô đã quên béng việc dùng đồ cùi đánh quái xịn thì độ bền sẽ tụt như nước chảy. Với đà này, chưa kịp đâm chết Dạ Ma, thì kiếm của cô đã về nơi an nghỉ trước.

Đúng lúc ấy, cơ thể đen kịt khổng lồ của Dạ Ma bất ngờ giật mạnh, hất tung cô xuống không chút thương tiếc. Không kịp chuẩn bị, Diệp Miểu bị ném bay thẳng, đập vào tòa nhà bên cạnh với một tiếng “RẦM!” vang dội.

“Á—!!!” Đám đông đang hóng bên dưới đồng loạt hét lên, không ít người hoảng hốt đưa tay bịt mắt, không dám nhìn thảm cảnh tiếp theo.

Trong thế giới của 《Kỳ Ảo Dị Thế》, hệ thống cực kỳ linh hoạt, mọi loại sát thương đều được tính toán rất chi tiết. Kiểu bị quái khổng lồ ném vào tường như thế này, xét mọi góc độ thì sát thương chắc chắn chẳng nhẹ. Với cấp độ hiện tại của mọi người, máu còn ít đến đáng thương, bị dính cú này đa số đều "ngỏm củ tỏi" ngay tại chỗ.

—Vậy mà, chỉ một giây sau, cả đám tròn mắt nhìn cái chấm đen bị ném đi khi chạm tường lại bật ra, rồi lao thẳng trở lại phía Dạ Ma!

Giữa không trung, Diệp Miểu đối mặt với tiếng gió rít bên tai, hai mắt sáng quắc. Tay cô nhanh chóng thu lại thanh đoản kiếm, nắm chặt thành quyền, rồi đấm thẳng xuống đầu Dạ Ma.

“Dùng mấy món cùi bắp làm gì, thôi để dành! Giờ đấm tay không cũng được!”