Nhưng khi đó mọi người hoang mang quá mức, nhiều người chưa hiểu chuyện gì xảy ra liền muốn chờ xem sao, nghĩ rằng nếu vàng bạc thật có thể dùng, thì sau này có lẽ sẽ mua được thứ quan trọng hơn, không cần vội vàng tiêu hết cho mấy thứ đắt đỏ như nhà an toàn hay đá kết giới.
Thế nhưng ba ngày sau, toàn bộ vàng bạc thật hóa thành đá vụn, cửa hàng hệ thống cũng ngừng bán nhà an toàn và đá kết giới. Lúc đó muốn mua, có tiền cũng chẳng được.
Miêu Lâm kể lại toàn bộ câu chuyện cho Diệp Miểu nghe. Nghe xong, cô im lặng hồi lâu.
Đây là một phần cốt truyện mà cô không biết. Với cô trước đây, "Kỳ Ảo Dị Thế" chỉ là một trò chơi, những thứ như nhà an toàn chỉ cần nạp tiền là mua được, chứ không hề có chuyện hết hàng sau ba ngày.
Cô lại hỏi tiếp:
“Vậy giờ chỗ nào cũng không bán mấy thứ này nữa à?”
“Cũng không hẳn.” Hồ Hạo lên tiếng, “Có thương nhân lưu động, gặp may thì tìm được. Nhưng giờ chỉ nhận vàng hệ thống, món rẻ nhất cũng phải 1000 vàng, còn kết giới thạch thì phải trả thêm. Mới bảy ngày, đa số người chơi còn chưa cày đủ. Nếu chị muốn mua...”
Anh ta đánh giá Diệp Miểu từ đầu đến chân:
“Cày thêm mấy ngày săn tì hưu chắc là đủ đấy.”
Nói xong, như sực nhớ ra sợ cô tính cướp nhà mình, Hồ Hạo vội vàng bổ sung:
“Thật ra không mua cũng không sao! Nhiều người còn sống chung đấy thôi. Chị đại nếu muốn ở nhà tôi... ở bao lâu cũng được!”
“Tôi chỉ hỏi vu vơ thôi.” Diệp Miểu cười cười, rồi hỏi tiếp:
“Có mua được giấy phép xây hầm trú ẩn không?”
“Giấy phép xây hầm trú ẩn...” Hồ Hạo nghe xong thì ngơ ngác, rồi bỗng nhiên sáng mắt:
“Chị muốn xây hầm trú ẩn à? Giấy phép này bên thương nhân lưu động cũng có! Nhưng mà đắt... phải 3000 vàng.”
Nói xong, anh ta xích lại gần, mặt dày hỏi:
“Chị đại, tụi tôi có thể đặt trước hai suất trong hầm trú ẩn được không?”
“Không biết đến bao giờ mới tích đủ tiền đây.” Diệp Miểu giả vờ thuận miệng, rồi chuyển sang câu hỏi khác:
“Tôi nhớ không nhầm thì sau ngày tận thế hình như có cả thẻ bài, đúng không?”
“Có chứ!” Hồ Hạo lập tức trả lời, “Ngay hôm hệ thống xuất hiện, mỗi người được phát một bộ bài năm lá. Sau đó, ngoài việc đánh quái có cơ hội rơi ra bài, mỗi chủ nhật còn được nhận thêm một bộ bài nữa. Chỉ là mấy lá bài đó có dùng được hay không thì không chắc đâu.”
Nhắc đến đây, anh ta bực bội ra mặt:
“Giống như vợ chồng tụi tôi này. Trước đây hai đứa mở quán ăn, sau khi hệ thống tận thế xuất hiện thì kỹ năng nấu nướng tự động đạt cấp 20. Kết quả là trong cả bộ bài chẳng có lá nào liên quan đến nấu nướng, có nguyên liệu cũng chẳng làm ra món ăn. Bảy ngày nay toàn gặm bánh bao sống qua ngày!”
Diệp Miểu nhíu mày, ánh mắt liếc qua khuôn mặt tái nhợt của Miêu Lâm:
“Nhìn chị có vẻ đang bệnh. Vừa rồi Hồ Hạo còn đổi thuốc hồi máu ở quán bar Hoàng Hôn đúng không?”
“Là hiệu ứng tiêu cực do bị thương ngày đầu tiên.” Miêu Lâm cười khổ, “Mỗi ngày bị trừ sinh lực dần, không uống thuốc hồi máu thì sẽ mất sạch. Thật ra lúc đầu hệ thống cửa hàng có bán thuốc trị dứt điểm, nhưng tụi tôi nghĩ đây là trò chơi, chắc hiệu ứng xấu sẽ tự hết sau một thời gian nên không mua.”
Ai ngờ hiệu ứng xấu vẫn kéo dài đến giờ.
Diệp Miểu lại hỏi:
“Không có thẻ bài trị liệu à?”
“Có, nhưng kỹ năng trị liệu của tụi tôi đều cấp 0. Có học trị liệu cũng chỉ hồi được 20 máu, chẳng thấm vào đâu, nên đành bán cho người khác rồi.” Hồ Hạo đau khổ ôm trán:
“Biết trước hiệu ứng xấu không tự hết thì tụi tôi đã giữ lại! Có còn hơn không!”
Lời này khiến Diệp Miểu nghẹn câu hỏi sắp nói.
Cô vốn định hỏi họ có thể bán thẻ bài trị liệu cho mình không, nếu kỹ năng phù hợp, cô có thể giúp xóa hiệu ứng xấu. Nhưng giờ thẻ bài đã bị bán đi mất, chẳng còn cách nào nữa.
“Câu hỏi cuối cùng.” Diệp Miểu mím môi, “Dạ ma là gì?”
Dạ ma, loài quái vật ẩn nấp trong bóng tối. Chúng xuất hiện cùng màn đêm ngay ngày đầu tiên tận thế giáng xuống, và từ đó ngày ngủ, đêm thức.
Dạ ma có thể bất ngờ xuất hiện ở một góc nào đó trong thành phố, rồi phóng thích một làn sương mù ác mộng trong phạm vi 500 mét.
Làn sương này sẽ nuốt chửng những ai đang mơ màng trong giấc ngủ. Nếu không kịp tỉnh dậy và chạy khỏi phạm vi ảnh hưởng, họ sẽ mãi mãi không bao giờ thức giấc nữa.
Bất kể tòa nhà có “máu” (độ bền) cao đến đâu, nếu không có kết giới thạch trấn giữ, cư dân bên trong đều có nguy cơ bị ảnh hưởng.
Đây là toàn bộ thông tin liên quan đến dạ ma mà Hồ Hạo và Miêu Lâm cung cấp.
Màn đêm dần buông xuống, Miêu Lâm lấy ra chăn đệm trải xuống đất, kéo Hồ Hạo cùng nằm sàn. Chiếc giường duy nhất trong phòng được nhường cho Diệp Miểu.