Đại Bệnh Kiều Nói Tôi Là Của Anh Ấy

Chương 6: Vậy xin chỉ giáo nhiều rồi, Điền tiên sinh

Cố Thanh Duy khẽ nghiêm nghị.

Tuân thủ điều lệ của một quản lí giúp việc, không đạt yêu cầu thì cuốn gói.

Chú ý không để cho người lạ đến gần tôi trong vòng một mét. Nếu không có sự cho phép của tôi. Hãy ngăn chặn tất cả các tiếp xúc tay chân với tôi, tôi mặc kệ dùng cái lý do gì!

Không có sự cho pháp của tôi, anh cũng không được phép đến gần tôi trong vòng một mét, không được phép bước vào phòng ngủ của tôi.Buổi tối thì ngủ ngoài của phòng tôi

Điền Giai Thụy như hóa đá, tự nghĩ thầm "Đây là người mắc chứng bệnh chán ghét nhân loại chắc! Như vậy sao còn muốn làm minh tinh vậy trời. (*Chỉ những người có xu hướng cầu kì, soi mói, thiếu quyết đoán)

Cố Thanh Duy khẽ lạnh lùng

"Anh có thể đáp ứng thì ở lại, nếu không thì đi sớm sớm chút đi."

Cậu khẽ cười gượng gạo, khẽ nắm chặt tay, vì công việc y phải cố gắng nỗ lực, khẽ nói một cách khó khăn

"Tôi sẽ cố gắng nỗ lực!"

Vừa dứt lời.

"Tốt, vậy tối nay hãy liền bắt đầu đi, ngủ ở của phòng tôi."

Điền Giai Thụy khẽ giật mình

"Dề... Dề cơ? Tôi còn chưa chuẩn bị mà..."

Cố Thanh Duy khẽ khoanh tay đen mặt trừng mắt với y

"Sao nào??"

Cậu khẽ bất đắc dĩ

"Tôi, tôi chuẩn bị tốt rồi!"

Cố Thanh Duy khẽ mỉm cười ngọt ngào tựa như tiểu thiên thần

"Vậy xin chỉ giáo nhiều rồi, Điền Giai Thụy tiên sinh."

Kết quả, đã trực tiếp gọi cho tiểu Vũ mang tất cả quần áo để thay và đồ dùng cơ bản hằng ngày đến.

Điền Giai Thụy khẽ sắp xếp đồ đạc, cạn lời nhìn tiểu minh tinh nhỏ bé đanh đá. Cố Thanh Duy khẽ khoanh tay nhắc nhở

"Anh dùng nhà tắm ở dưới tầng, không được dùng cái trên tầng."

Cái túi ngủ được Cố Thanh Duy lấy ra từ tủ phòng khách

"khi buồn ngủ thì dùng cái túi ngủ này đây, ngủ ở trước cửa phòng tôi"

Điền Giai Thụy khẽ toát mồ hôi, nghĩ thầm rằng có phải cô ấy đem cậu coi cậu là thú cưng rồi không?

Y khẽ chạm vào nhẹ cánh cửa phòng, khẽ liếc nhìn cậu

"Nếu tôi nằm mơ thấy ác mộng, nhớ gõ của để đánh thức tôi."

Điền Giai Thụy có chút thương cảm

"Cho nên nói, những tình huống này đều là vấn đề tâm lí của cô ấy sao? Nhìn cô ấy như vậy, cũng rất đáng thương."

Điền Giai Thụy tự hỏi

"Chẳng lẽ là do sự cố của của Chị Mặc Kỳ lần đó sao?"

Cố Thanh Duy khẽ đẩy nhẹ cánh cửa gỗ nặng trịch

"Anh, cứ ngủ ở đây đi."

Nói rồi, tiếng đóng của rầm rầm vang lên

Điền Gia Thụy mắng thầm

"Hình như cô ấy đã xem mình như thú cưng rồi."