"Ngu Thính..." Nhiễm Tuyết cuối cùng không nhịn được lên tiếng.
"Hửm?"
"Em..."
"Em làm sao?"
Nhiễm Tuyết không nhận ra giọng điệu Ngu Thính đã có chút thay đổi, tiếp tục nói: "Chuyện chúng ta... chia tay..."
"Trước tiên về nhà ăn cơm với ông đã." Ngu Thính đột nhiên lạnh giọng ngắt lời cô ta.
Nhiễm Tuyết bị cô dọa sợ, vô thức nắm chặt ống quần.
Khi ở bên nhau Ngu Thính rất ít khi nổi giận với cô ta, nói nặng lời cũng hầu như không có, luôn nhường nhịn cô ta, luôn bình tĩnh. Nhiễm Tuyết đã quen với một Ngu Thính dịu dàng, giọng điệu vừa rồi của Ngu Thính quá mức không thể nghi ngờ, đối với cô ta quá xa lạ.
Ngu Thính xa lạ mang đến cho cô ta cảm giác sợ hãi, trái tim lại căng thẳng - hóa ra Ngu Thính vẫn luôn tức giận.
Người làm sai là mình, Ngu Thính sao có thể không tức giận, Nhiễm Tuyết cúi đầu, nhỏ giọng thỏa hiệp: "Được, về nhà ăn cơm với ông trước."
Ngu Thính không lên tiếng nữa, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hai người im lặng suốt quãng đường, bầu không khí đột nhiên lạnh đến mức có thể đóng băng.
Từ sân bay về nhà họ Nhiễm mất bốn mươi phút, người giúp việc đã sớm đợi ở cổng, thấy nhị tiểu thư nhà mình và Ngu tiểu thư, nhiệt tình gấp bội, hai người vào biệt thự, mấy người lớn đang ngồi nói chuyện.
"Ôi, Tiểu Tuyết về rồi à?" Người đầu tiên phát hiện ra họ là một người phụ nữ có vẻ ngoài đoan trang, dung mạo xinh đẹp, mặc sườn xám, vì trời lạnh nên khoác thêm khăn choàng. Tóc dài búi cao, làn da trắng nõn, có thể thấy được chăm sóc cẩn thận, nhưng khó tránh nếp nhăn, khi cười những nếp nhăn càng rõ hơn, cũng thân thiết hơn.
Bà nhìn về phía Ngu Thính, dịu dàng nhiệt tình: "Vất vả cho A Thính rồi."
Ngu Thính cười: "Không vất vả ạ."
Nhiễm Tuyết gọi một tiếng: "Mẹ."
Trịnh Thấm Yến xoa xoa đầu cô ta: "Ừ. Nghỉ ngơi một lát, còn hai món nữa, đợi mười mấy phút nữa là có thể ăn rồi. Ngồi máy bay lâu như vậy, mệt lắm phải không?"
"Qua đây ông Ngu xem nào!" Một người đàn ông trung niên bên cạnh nói.
Trịnh Thấm Yến vội vàng phụ họa: "Mau qua đây, qua cho ông Ngu xem trước đi."
Không nhận ra vẻ mặt không tự nhiên của Nhiễm Tuyết, Trịnh Thấm Yến bảo người giúp việc mang vali về phòng nhị tiểu thư, lập tức giục Ngu Thính kéo Nhiễm Tuyết đến trước mặt ông cụ: “Ông Ngu của con đấy, vẫn luôn nhớ con, cứ hỏi mẹ Tiểu Tuyết khi nào về, mẹ nói với ông ấy, nếu nhớ Tiểu Tuyết, thì bảo A Thính đi đón. Thế này, đón về ngay rồi."
Giữa bộ sô pha da thật đắt tiền ngồi một ông lão mặc áo khoác trắng, để râu dài trắng, tóc dài thưa thớt màu trắng cũng buộc thành búi sau đầu, trông giống như đạo sĩ tu tiên.
Ông ném cây gậy sang một bên, nắm lấy tay Nhiễm Tuyết, cánh tay hơi run rẩy, nhưng cười đến không thấy mắt đâu, vô cùng hiền từ: "Tiểu Tuyết về rồi, ông nhớ con đến mất ngủ."
Nhiễm Tuyết miễn cưỡng nở nụ cười: "Ông, con cũng nhớ ông."
"Ôi, nói làm ông ngọt tận tâm can." Ông cụ cười vui vẻ.
"Trước đây A Thính nói con bận công việc ở bên đó, phải tháng sáu mới về được, sao về sớm thế. Công việc xong rồi à? Về ở mấy ngày? Không phải A Thính nói quá lên, đặc biệt về thăm ông đấy chứ? Con bé này, nói với ông, về ở mấy ngày? Máy bay ngồi không thoải mái, ông dùng máy bay riêng đón con về! Con chưa ngồi bao giờ, máy bay của ông, tuyệt lắm! Cái gì cũng có."
"Ông..." Nhiễm Tuyết đáp lại ông.
Ngu lão gia bắt Nhiễm Tuyết nói chuyện cùng, không ngừng thổ lộ nỗi nhớ nhung. Luôn nói gần đây mình có được thứ tốt gì, người già rồi không dùng được, muốn tặng cho cô ta, cái gì cũng muốn cho cô ta, xem ra còn tốt với cô ta hơn cả cháu gái ruột của mình. Ngu lão gia từ nhỏ đã đối xử tốt với Nhiễm Tuyết, sau khi qua lại với Ngu Thính càng tốt hơn. Nhưng bây giờ, những điều tốt đẹp đã nhận được vì làm chuyện có lỗi với ông biến thành phản phệ, cô ta sắp không chịu nổi nữa.