Mỹ Nhân Câm

Chương 5

"Vừa nãy là vị nào?" Tề Mẫn tò mò.

"Chính là vị mà chị Ngu vừa nhờ em giúp đỡ, bây giờ hình như vẫn còn... Ơ?" Tiểu Ngụy quay đầu lại nhìn, phát hiện chỗ đó đã trống không.

Ngu Thính nhận lấy tờ giấy, cầm trong tay xem, dường như được viết bằng bút máy, nét chữ thanh tú, phóng khoáng, rất có cảm giác nghệ thuật.

【Cảm ơn chị vừa giúp em, em có thể mời chị ăn cơm không? Phương thức liên lạc của em là...】

Xem xong, Ngu Thính ngẩng đầu tìm người.

Chiếc chuông gió treo trước cửa bị đẩy vang lên, tà váy của người phụ nữ thoáng lay động trước cửa, biến mất sau cánh cửa kính mờ ảo.

"Cô ấy hình như đi rồi."

Một tuần sau.

Chuyến bay của Nhiễm Tuyết về nước hạ cánh lúc năm giờ chiều, năm giờ mười phút Ngu Thính đến cửa ra, nhắn tin cho Nhiễm Tuyết: 【Tiểu Tuyết chị đến rồi, em ra là có thể nhìn thấy chị.】

Nhìn chằm chằm màn hình điện thoại đợi một lúc, Nhiễm Tuyết không trả lời tin nhắn. Hơn mười phút sau, Nhiễm Tuyết kéo vali hành lý xuất hiện trong tầm mắt Ngu Thính.

Nhiễm Tuyết nhuộm tóc màu hạt dẻ, đội mũ ngư dân và đeo khẩu trang, trên dưới chỉ lộ ra đôi mắt hạnh nhân xinh đẹp, dưới mắt có quầng thâm nhàn nhạt, trông có chút tiều tụy, chắc hẳn gần đây đều không ngủ ngon.

Ngu Thính sải bước đi tới, giúp cô ta kéo vali hành lý: “Để chị."

Nhiễm Tuyết buông tay, cô ta thấp hơn Ngu Thính nửa cái đầu, ngẩng đầu nhìn Ngu Thính. Mấy tháng không gặp, trong mắt cô ta tràn ngập lời muốn nói, vô cùng phức tạp. Mà Ngu Thính nhìn về phía cô ta trong nháy mắt, cô ta vội vàng trốn tránh, bởi vì rất chột dạ.

Nɠɵạı ŧìиɧ là chuyện bị ngàn người chỉ trích, dù trước kia Nhiễm Tuyết có tùy hứng kiêu căng đến đâu trước mặt Ngu Thính cũng mất đi dũng khí đối mặt với cô.

Ngu Thính thấy cô ta như vậy, chỉ khẽ cong khóe môi, không chất vấn hay lên án gì, nắm lấy tay cô ta, kéo vali hành lý đi ra ngoài: “Xe ở bên ngoài, đưa em về nhà."

Rõ ràng trên Wechat đã nói rõ ràng muốn chia tay, sao Ngu Thính còn nắm tay cô ta, Nhiễm Tuyết động đậy ngón tay, cuối cùng vẫn không giãy ra, bởi vì tự biết mình đuối lý, không dám chọc giận Ngu Thính nữa, đành phải mím môi cứng ngắc đi theo cô.

Ra khỏi sân bay, hành lý giao cho tài xế đang chờ bên ngoài, Ngu Thính như tùy ý nói: "Hôm nay thời tiết rất đẹp."

Nhiễm Tuyết vẫn nhìn chằm chằm mặt đất, miễn cưỡng trả lời: "Ừm..."

Xe chạy đến trước mặt, Ngu Thính mở cửa xe để Nhiễm Tuyết vào trước, sau đó mình cũng ngồi vào. Cô ngồi sát cô ta, cánh tay chạm cánh tay, cách lớp vải dường như cảm thấy nhiệt độ nóng bỏng - Ngu Thính vẫn như trước đây cho cô ta sự thân mật mà cô ta thích, giống như chưa có chuyện gì xảy ra.

Nhiễm Tuyết cúi đầu, bầu không khí rất ngượng ngùng, không còn như trước đây.

Ngu Thính mở lời: "Em muốn về, chú dì và ông đều rất vui, buổi tối sẽ cùng nhau ăn cơm, giờ này, thức ăn cũng đã chuẩn bị gần xong, chỉ chờ chị đón em về nhà." Vừa hay điện thoại Ngu Thính nhận được tin nhắn, cô bất đắc dĩ cười: "Xem này, ông lập tức hỏi chị đã đón được em chưa."