Cô ủ rũ cúi đầu nhận lời chúc mừng của mọi người, lén lút lấy miếng thịt bò khô mà dì nhà ăn đưa cho ra ăn.
[Mau nhìn xem, Nam Tân Kiều đang làm gì vậy?]
[Đây là đói bụng sao?]
[Quả nhiên là a đầu đỡ không nổi, đã được nâng đỡ như vậy rồi, còn không chú ý quản lý vóc dáng.]
[Có khi nào người ta ăn mãi không béo không, người trên lầu ghen tị sắp tràn ra ngoài rồi kìa.]
Thành Ngọc Ninh hiển nhiên cũng phát hiện ra hành động nhỏ của cô, cô bất đắc dĩ thở dài, cái tên này giống hệt như trẻ con, không chú ý một cái liền lén lén lút lút làm chuyện xấu.
Cô đi tới, kéo Nam Tân Kiều lại, sờ soạng một hồi trên eo cô, tịch thu toàn bộ đồ ăn vặt mà cô giấu, đồng thời nheo mắt cảnh cáo cô không được quậy phá.
[Tôi cũng không muốn chèo thuyền, nhưng cô ấy sờ cô ấy kìa!]
[Nam Tân Kiều ngậm thịt bò khô: Thật đột ngột, vợ sờ mình làm gì?]
[Đây tuyệt đối không phải là Lão Thành nhà tôi.]
[Chanh sắp chua chết rồi.]
“Được rồi, mọi người về luyện tập thêm đi, ngày mai sẽ tiến hành quay MV bài hát chủ đề, hy vọng mọi người dốc toàn lực, hoàn thành sớm nhất có thể.”
“Vâng!”
…
Vừa giải tán, Nam Tân Kiều nhanh chóng trở về ký túc xá, Triệu Manh ở bên cạnh kéo cũng không kéo lại được.
“Tôi thật không ngờ, hai người lại hòa hợp như vậy đấy.” Úc Khinh Thần đi đến bên cạnh Thành Ngọc Ninh, chậm rãi mở miệng.
“Tôi cũng không ngờ, đường đường là nghệ sĩ dương cầm lại tham gia cái loại show tạp kỹ nhỏ này.” Thành Ngọc Ninh không chút lưu tình đáp trả, dù sao bây giờ Nam Tân Kiều là người của cô.
“Giận rồi sao?” Úc Khinh Thần nhếch môi: “Quan hệ của hai người?”
“Không cần dì út quan tâm.” Thành Ngọc Ninh cười cười rời đi.
Úc Khinh Thần lắc đầu, hy vọng không phải như cô nghĩ, nếu không Nam Gia sẽ nổ tung mất.
Mà Nam Tân Kiều - người đang được các cô thảo luận, lúc này đang sung sướиɠ ngâm mình trong bồn tắm, uống đồ uống bày trước mặt, ăn trái cây và đồ ăn vặt mà tổ tiết mục đưa tới.
Cô cảm thấy ở lại đây cũng rất tốt, có kim chủ nhỏ của cô, có đồ ăn vặt mà cô thích, ngay cả phòng của cô cũng là màu hồng, thật mộng mơ!
Nghĩ đến đây mí mắt cô càng ngày càng nặng, cuối cùng lại ngủ thϊếp đi.
“Tỉnh dậy, tỉnh dậy, ngươi là heo sao cứ ngủ mãi thế?” Thiên Đạo tức giận nhưng không làm gì được.
Nam Tân Kiều vô tội mở mắt ra, mờ mịt nhìn xung quanh, sao cô lại vào đây rồi?
“Đây này đây này, nhìn sang đây này.” Thiên Đạo gõ bảng đen, hy vọng được chú ý.
“Sao lại là ông?” Nam Tân Kiều ghét bỏ bĩu môi: “Ông có sở thích gì vậy hả? Lén nhìn tôi tắm sao?”
“Đi đi đi, đứa nhỏ chết tiệt này sao lại ăn nói như vậy hả? Ta gọi ngươi vào đây đương nhiên là có chuyện muốn nói với ngươi.” Thiên Đạo sắp hết cách với Nam Tân Kiều rồi, đứa nhỏ này thật sự quá đáng ghét.
“Ta để ngươi đến thế giới này sống cho tốt, ngươi lại làm gì mà phá hỏng kịch bản của ta hả?”
“Kịch bản gì?” Nam Tân Kiều chớp chớp đôi mắt to, tỏ vẻ mình không hiểu.
“Tổng tài bá đạo yêu sâu đậm.” Thiên Đạo hừ một tiếng: “Vốn dĩ nữ chính và nam chính của ta phải trải qua các loại ngược luyến, cuối cùng ngọt ngào ở bên nhau. Kết quả thì sao, kết quả thì sao? Ngươi vừa tới đã thay đổi hết rồi, nam nữ chính của ta đã bao lâu rồi không liên lạc với nhau.”