"Nhớ cái gì?" Nam Tân Kiều chớp chớp đôi mắt to không hiểu.
"Cô ấy là dì nhỏ của cậu."
"Dì nhỏ của ai?" Nam Tân Kiều há to miệng.
"Dì nhỏ của cậu, là em gái nhỏ nhất của mẹ."
"A?"
"Cô ấy là người rất nghiêm túc, ghét nhất là những kẻ đυ.c nước béo cò, cho nên cậu phải cẩn thận đấy."
[Hai người họ đang thì thầm cái gì vậy?]
[Có cái gì mà chúng ta không thể nghe sao?]
[Tôi nghi ngờ hợp lý rằng họ đang tán tỉnh nhau.]
[Đồng ý.]
"Được rồi, vừa hay đến lượt cậu nhận xét, đứng ở đây đi."
"Ồ, vậy tớ có thể trả thù lại không? Cô ấy sẽ mách lẻo không?" Nam Tân Kiều cẩn thận xác nhận.
"Sẽ không đâu, nhưng cậu phải ngoan một chút."
"Ồ."
Sau khi sáu người nhảy lại một lần nữa, Nam Tân Kiều bắt đầu chế độ nhận xét thần thánh.
"Úc Khinh Thần, cô nhảy múa sao không có sức lực vậy? Là chưa ăn no sao?"
"Úc Khinh Thần, sao cô cười khó coi như vậy, suýt chút nữa dọa tớ sợ rồi."
"Úc Khinh Thần, cô cũng chiếm diện tích quá rồi đấy, che khuất cả Triệu Manh phía sau rồi, có phải béo lên rồi không?"
[Tôi làm sao lại thấy có chút trả thù ở trong đó nhỉ?]
[Hãy tin tôi, chính là đang trả thù.]
Úc Khinh Thần ngẩng đầu lạnh lùng liếc cô một cái, Nam Tân Kiều đắc ý chống nạnh nhìn lại.
[Sao tôi lại thấy có cảm giác couple vậy?]
[Cái gì cũng đẩy thuyền chỉ tổ hại bạn thôi.]
[Phá thuyền của tôi khác gì phá nhà tôi, cậu hiểu không?]
Thành Ngọc Ninh bất đắc dĩ kéo Nam Tân Kiều ra sau, sau đó khẽ gật đầu với Úc Khinh Thần.
"Cậu quan tâm cô ta làm gì?" Nam Tân Kiều rất không hài lòng, cục cưng của cô không thể nói chuyện với người phụ nữ cô ghét!
"Đừng quậy, mau quay lại luyện tập đi."
"Được rồi, mọi người đều đã nhìn thấy vấn đề của mình, vậy tiếp theo, chúng ta sẽ thử kết hợp hát và nhảy lại với nhau."
Thành Ngọc Ninh vỗ tay, ra hiệu cho mọi người bắt đầu.
Rất nhanh, những tiếng hát không đều nhau vang lên, Thành Ngọc Ninh nghe xong liền cau mày, cô giơ tay ra hiệu dừng lại.
"Mọi người hãy tách ra luyện tập trước đi."
Thành Ngọc Ninh vừa dứt lời, Nam Tân Kiều lập tức ngồi xuống, cô duỗi duỗi đôi chân dài, mặt đầy mệt mỏi.
Thành Ngọc Ninh tự nhiên cũng nhìn thấy sự lười biếng của cô, cô đi tới đá đá cô: “Lại lười biếng?"
"Cục cưng, tớ thật sự rất mệt." Nam Tân Kiều bĩu môi, không giống như đang lừa người.
Thành Ngọc Ninh trong lòng căng thẳng, vội vàng ngồi xổm xuống sờ trán Nam Tân Kiều, không nóng a, ánh mắt cô có chút vi diệu, cái tên đại ngốc này sẽ không thật sự lừa cô đấy chứ?
Nam Tân Kiều ngoắc tay, ghé sát tai Thành Ngọc Ninh thì thầm: “Cục cưng, tớ hình như bị bệnh rồi, một chút sức lực cũng không có."
"Là bởi vì đột nhiên không thể tu luyện sao? Hay là thân thể có vấn đề khác?" Thành Ngọc Ninh sờ mặt cô, vô cùng căng thẳng.
"Một chút linh khí còn sót lại của tớ hình như đang tan biến, khiến tớ ngày càng yếu đi."
"Vậy phải làm sao?" Thành Ngọc Ninh nắm lấy tay Nam Tân Kiều, đột nhiên Nam Tân Kiều mở mắt ra, có chút mới lạ nhìn về phía Thành Ngọc Ninh.
"Hình như tốt hơn rồi?"
"Hửm?" Thành Ngọc Ninh hoàn toàn không hiểu người này sao lúc nào cũng khác.
"Chính là cậu vừa nắm tay tớ, tớ không cẩn thận để tràn ra một chút linh khí, kết quả không biết làm sao lại bị cậu chặn lại."
"Cho nên tạm thời không sao rồi?" Thành Ngọc Ninh xác nhận lại.
Nam Tân Kiều gật đầu, cô nhìn tay mình rồi lại nhìn tay Thành Ngọc Ninh, ừm, tay cô đẹp hơn một chút.