Nguyên chủ nhiều lần gây rắc rối cho Thành Ngọc Ninh, không chỉ ép cô ấy đổi hộ khẩu đổi họ, còn nhiều lần tung tin đồn xấu về Thành Ngọc Ninh, bị fan của Thành Ngọc Ninh cho vào danh sách đen, chỉ cần cô ấy xuất hiện sẽ bị fan của Thành Ngọc Ninh mắng chửi.
Sau này nguyên chủ không ngừng tự tìm đường chết, bị Minh Giác tung tin xấu, dùng thủ đoạn đưa ra nước ngoài, mà Minh Giác thì hạnh phúc bên Thành Ngọc Ninh.
“Cốt truyện này, không có mười năm nhồi máu não thì không viết ra được.” Nam Tân Kiều lắc đầu.
Lời vừa nói ra, Thiên đạo lại dẫn một tia sét đánh về phía cô.
Nam Tân Kiều thở ra một hơi, nhìn đôi tay đen thui, lao về phía Thiên đạo: “Ta muốn gϊếŧ ngươi!”
Thiên đạo một cước đá Nam Tân Kiều ra khỏi giấc mơ: “Ra ngoài đi!”
“Ngươi muốn gϊếŧ ai?” Nam Tân Kiều vừa tỉnh dậy, còn chưa kịp xoa cái eo già đau nhức, đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của người phụ nữ.
“Không không không, tôi nằm mơ thôi.” Nam Tân Kiều cười hề hề.
Thành Ngọc Ninh cũng chẳng quản nổi cái đứa ngốc ngây thơ này nữa, rảnh rỗi lại cười ngây ngô, không phải là đứa ngốc thì là gì: “Tỉnh rồi thì mau rời khỏi nhà tôi."
"Ây da, chúng ta sinh cùng ngày, đó chính là duyên phận nha, cô nói có đúng không?"
Nam Tân Kiều có tính toán của riêng mình, tạm thời cô không muốn ở cùng người nhà, muốn bám trụ ở chỗ Thành Ngọc Ninh, ai mà chẳng có "tình kết chim non" chứ, Thành Ngọc Ninh chính là người đầu tiên mà cô gặp khi đến thế giới này mà.
"Có lẽ là nghiệt duyên." Thành Ngọc Ninh nhấp một ngụm cà phê, thấy Nam Tân Kiều không nói gì, cứ nhìn chằm chằm vào tay mình, cô sửng sốt: “Muốn uống à?"
Mắt Nam Tân Kiều sáng long lanh, gật đầu lia lịa: “Muốn." Ở thế giới này có nhiều đồ ăn mới lạ như vậy, cô còn chưa được thử qua.
Thành Ngọc Ninh cũng không phải là người keo kiệt, đi qua pha cho cô một cốc rồi đưa cho cô, Nam Tân Kiều nhận lấy rồi đổ ngay vào miệng.
"Ấy..." Thành Ngọc Ninh còn chưa kịp nhắc nhở, đã nghe thấy Nam Tân Kiều mếu máo kêu la.
"Nóng... Huhu lưỡi của tôi."
"Đắng quá, có phải cô cho tôi uống thuốc độc không?"
Nhìn dáng vẻ Nam Tân Kiều nheo mắt thè lưỡi, Thành Ngọc Ninh nhướng mày: “Đại Lang, uống thêm chén nữa nhé?" (Ý chỉ Võ Đại Lang trong Thủy Hử bị ép uống thuốc độc)
Nam Tân Kiều vội vàng lắc đầu xua tay: “Không, không, không, cô uống đi, đúng rồi, cô bị bệnh gì à, có cần tôi bắt mạch cho cô không? Tôi là đại đệ tử của phái Chính Nhất đấy, tuy rằng chủ tu kiếm, nhưng y thuật tôi cũng rất giỏi."