“Cửa nhà bà?” Nam Tân Kiều ngây người, cô Vương này trông không giống tu chân giả, trên người không thấy linh khí, nhưng lại lấp lánh ánh vàng, chắc là người có công đức lớn.
“Đúng vậy.” Cô Vương hòa ái cười nói: “Cô là người nhà bé Thành à?”
“Tôi…” Nam Tân Kiều còn chưa kịp nghĩ ra cách trả lời, đột nhiên trời đất quay cuồng, cả người ngất đi.
“Này, cô gái. Đừng có ăn vạ nha!” Cô Vương dở khóc dở cười.
Thành Ngọc Ninh thấy Nam Tân Kiều không gõ cửa nữa, thầm thở phào nhẹ nhõm, cô đối với Nam Tân Kiều rất áy náy, vốn định giúp đỡ cô ấy nhiều hơn, nhưng cũng không chịu nổi cô ấy cứ suốt ngày gây chuyện.
Cô nhìn tin nhắn Ngô Thư gửi đến, không để ý đến kẻ ngốc gây rối kia nữa, tập trung trả lời.
[Đạo diễn Trần mời em làm huấn luyện viên cho Come On 3 mùa này, em có hứng thú không?]
[Nam Tân Kiều cứ đòi tham gia cái đó? Không có hứng thú.]
Thành Ngọc Ninh nghĩ đến con ngốc vừa đi, không muốn tham gia bất kỳ hoạt động nào liên quan đến cô ta.
Cốc cốc cốc...
“Bé Thành mở cửa ra!”
Ngoài cửa, cô Vương không ngừng gõ cửa, còn rất lớn tiếng, Thành Ngọc Ninh tưởng xảy ra chuyện gì lớn, vội vàng chạy ra mở cửa.
“Bé Thành, con bé ngốc này có phải người nhà cháu không?” Cô Vương chỉ vào Nam Tân Kiều đang nằm yên bình.
Thành Ngọc Ninh giật giật mí mắt, đây là điềm báo xui xẻo sắp đến, cô ghét bỏ gật đầu.
“Ôi trời có người nhận thì tốt quá, cháu không biết đâu, cô vừa về thì con bé này đã lén la lén lút trước cửa nhà cô, cô vừa hỏi thì nó đã ngã lăn ra trước mặt cô, làm cô suýt đau tim.”
Cô Vương sờ ngực, cả người đều không ổn.
“Cô Vương, cháu xin lỗi, cô ấy…” Thành Ngọc Ninh chỉ chỉ vào đầu.
“Hiểu, cô đều hiểu, đứa trẻ này cũng đáng thương, tuổi còn nhỏ mà đầu óc đã hỏng rồi.” Cô Vương vừa nói vừa đi về nhà.
Thành Ngọc Ninh nhìn người nằm chỏng chơ trên đất, có chút mất kiên nhẫn bước tới vỗ vỗ vào mặt cô ấy: “Tỉnh dậy đi.”
Thấy cô ấy mãi không có phản ứng, Thành Ngọc Ninh nhíu mày, định gọi 120, thì nghe thấy Nam Tân Kiều hét lớn: “Thiên đạo đáng ghét, thả ta về!”
Thành Ngọc Ninh cạn lời, nhưng dù sao cũng nợ cô ấy, vẫn dùng hết sức lực toàn thân đưa người vào nhà, nhìn Nam Tân Kiều nặng trịch và chiếc giường cao nửa mét, Thành Ngọc Ninh từ bỏ, vẫn là để cô ấy nằm dưới đất đi.
Nam Tân Kiều không biết những điều này, hiện tại cô đang đắm chìm trong giấc mơ mà thiên đạo đáng ghét ban cho: “Ngươi có ý gì? Đưa bà cô đây đến chỗ nào rồi?”