Nhân Duyên Trời Ban, Thật Giả Thiên Kim Ở Bên Nhau

Chương 1

“Tân Kiều, nhận thua đi, muội biết đấy, bây giờ muội không đánh lại ta.” Người nam nhìn Nam Tân Kiều, trong mắt tràn đầy thương hại.

“Hừ, sau lưng lén bỏ thuốc ta, huynh đúng là huynh trưởng tốt của ta!” Nam Tân Kiều ôm ngực, thân thể mềm nhũn, đành phải quỳ một chân xuống đất để có nửa khắc nghỉ ngơi.

“Chim khôn chọn cành mà đậu, là muội chọn sai rồi…”

Chọn sai? Nam Tân Kiều nhìn trời, kiếm chỉ thiên đạo: “Cầu chính đạo, sao lại sai?”

Trong nháy mắt, một đạo sấm sét từ trên trời giáng xuống, Nam Tân Kiều nhắm mắt lại, trong lòng vẫn thầm nguyền rủa, thiên đạo đáng ghét kia, sao lại đánh ta, ta không phục!!!

“Nam Tân Kiều, cô có ý gì?”

Nam Tân Kiều tỉnh lại, phát hiện mình đang đứng trước cửa nhà người khác, trong nhà là một mỹ nữ có chiều cao xấp xỉ cô, khí chất lạnh lùng.

Da cô ấy trắng như tuyết, đôi môi mỏng, khóe miệng lộ ra chút phiền muộn và mất kiên nhẫn. Gương mặt tinh tế thanh tú, nhưng khí chất xung quanh lại như không vương chút bụi trần.

Cô ấy mặc một chiếc áo sơ mi trắng thêu hoa, quần jean dài ôm lấy đôi chân thon thả, cứ lạnh lùng đứng đó, Nam Tân Kiều tỉ mỉ đánh giá cách ăn mặc của cô ấy, có chút kỳ quái, tất cả mọi thứ xung quanh đều rất xa lạ, đây là đâu?

Mỹ nữ thấy cô mãi không trả lời, có chút mất kiên nhẫn: “Không nói gì? Vừa rồi khí thế hung hăng với tôi đâu rồi?”

“Xin lỗi người đẹp, xin hỏi đây là đâu?”

Mỹ nữ nhìn cô như nhìn kẻ ngốc: “Não úng nước rồi à? Hay nước chảy hết rồi?”

“Trong đầu làm sao có thể có nước?” Nam Tân Kiều khó hiểu, chớp chớp mắt lẩm bẩm: “Tôi chỉ mắng ông trời đáng ghét một câu, sau đó bị sét đánh, rồi tới đây, tôi cũng không biết làm sao nữa.”

“Ừm, trông giống như bị sét đánh thật.” Mỹ nữ nói xong liền đóng cửa lại.

Nam Tân Kiều đau đầu, cô cảnh giác đánh giá xung quanh, đây là đâu? Sao đến cả lối ra cũng không có? Hu hu hu, ông trời đáng ghét, tôi không nên mắng người, tôi sai rồi, cho tôi về đi!!!

Đột nhiên cô nghe thấy tiếng động, cô cảnh giác dựa vào tường, đôi mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào nơi phát ra tiếng động, ôi trời, bức tường thép kia sao lại mở ra một lỗ, còn có một sinh vật trông giống người đi ra, đây là trận pháp dịch chuyển à?

“Này, cô gái, cô là người nhà nào, sao lại dựa vào cửa nhà tôi?” Cô Vương nhìn cô gái nhỏ trắng trẻo, trong lòng có chút yêu thích, nên kiên nhẫn hơn.