Các đệ tử đứng hóng chuyện ở xung quanh đều nghĩ rằng người được cử đến đây có lẽ là một vị đệ tử nội môn nào đó, nhưng chẳng ai ngờ rằng bọn họ lại chọc tới đệ tử của vị đại lão này.
Phải biết rằng, giữa vị đại lão này và gia tộc quyền quý có mối thù huyết hải thâm cừu (*)!
(*) Huyết hải thâm cừu: thù sâu như biển máu, ý chỉ thù hận thâm sâu.
Khoảnh khắc ấy, cả hiện trường yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ cả tiếng kim rơi, ngay cả tiếng hít thở cũng bị kìm nén đến mức nhỏ nhất, Lệ Phủ Khanh nở một nụ cười đầy thỏa mãn, hắn chẳng buồn liếc nhìn sang đám người tầm thường kia một chút nào, hắn chuyển tầm mắt sang Cơ Băng Ngọc đang đứng ở phía sau hắn.
Băng cơ ngọc cốt, thoát tục như tiên nữ hạ phàm.
Mặc dù đã quen nhìn vô vàn mỹ nhân nhưng Lệ Phủ Khanh vẫn không thể không khen ngợi một tiếng “Tuyệt sắc”, trước cảnh tượng và hình ảnh quen thuộc này, thái độ của Lệ Phủ Khanh bất giác lộ ra vài phần ngả ngớn và chơi bời trăng hoa như lúc hắn còn ở Ma Giới, hắn nói: “Nhóc con, vừa rồi có bị thương không?”
Trong trí tưởng tượng của Lệ Phủ Khanh, sau khi hắn lên sân khấu một cách oai phong lẫm liệt, rồi lấy phong thái tuyệt đối áp đảo giúp Cơ Băng Ngọc giải quyết phiền toái một cách dễ dàng và báo ra tên tuổi “Tuyết Du Phong của Trường Thanh Môn”, thì chắc chắn Cơ Băng Ngọc không chỉ phục hắn sát đất mà còn phải ngưỡng mộ và nảy sinh hảo cảm với hắn mới đúng.
Nhưng mà Lệ Phủ Khanh đã quên mất rằng hiện tại hắn đang mang hình hài của một thiếu niên.
Cho nên ở trong mắt của Cơ Băng Ngọc, Lệ Phủ Khanh chỉ là một cậu nhóc nhỏ tuổi, thấp hơn cô cả một cái đầu. Sau khi cô xoa cánh tay mỏi nhừ vì bị hắn nắm chặt thì cuối cùng hắn cũng chịu buông tay ra khỏi bả vai của cô, rồi hắn còn cố tình bắt chước người lớn nói ra hai từ “Nhóc con” một cách đầy trịch thượng.
Cơ Băng Ngọc: “Cứ cảm thấy chỉ số thông minh của đứa trẻ này không được cao cho lắm.”
Thậm chí Cơ Băng Ngọc còn bắt đầu tự hỏi chính mình vì sao cô lại mơ thấy một nhân vật như vậy.
Chẳng lẽ là lúc trước cô chơi đùa quá lâu với lũ chó con Husky nhà hàng xóm, cho nên ngày nghĩ sao thì đêm mơ vậy ư?
Xem nhẹ cảm giác không khoẻ ở trong lòng, sau khi nói lời cảm ơn thì Cơ Băng Ngọc không nhịn được mà nói nhỏ một câu.
“Ngươi nói cái gì?” Lệ Phủ Khanh không nghe rõ, nhưng nhìn dáng vẻ thẹn thùng cúi đầu và nhỏ giọng thỏ thẻ của nữ nhân ở trước mặt, thì hắn đã viết xong một quyển tiểu thuyết dài tận 100.000 chữ ở trong đầu.
Sau khi nghĩ về hình ảnh ở trong đầu, thì hắn không kìm được mà nhếch khóe miệng lên và nói với giọng khàn khàn: “Nói to hơn một chút.”
Cơ Băng Ngọc nghĩ rằng dù sao lúc nãy đối phương cũng đã giúp mình, thế nên cô vẫn kiên nhẫn và nhỏ giọng lặp lại lời kia thêm một lần nữa.
Lệ Phủ Khanh đã hoàn toàn chìm đắm vào những hình ảnh ở trong não thế nên hắn vẫn không nghe rõ những lời mà Cơ Băng Ngọc nói, hắn tiếp tục nói: “Nói lớn hơn chút nữa!”
Sau khi Lệ Phủ Khanh vừa dứt lời thì hắn cố tình sử dụng một lá bùa khuếch đại âm thanh để làm cho lời nói của Cơ Băng Ngọc có thể vang vọng khắp mười dặm —— trọng điểm là hắn muốn những lời này có thể vọng đến tai người nào đó đang ẩn mình ở trên núi.
Chậc, chỉ mới nghĩ đến cảnh nữ nhân mà người nào đó nhìn trúng thổ lộ tình cảm với mình thôi mà hắn đã cảm thấy phê chữ ê kéo dài rồi!
……
Đây là đam mê kỳ lạ gì vậy?
Cơ Băng Ngọc cũng cảm thấy hơi bực bội sau khi phải đối mặt với một con Husky nhỏ được nhân cách hóa do cô tạo ra ở trong giấc mơ của chính mình, cô trợn tròn đôi mắt nhỏ, trong lúc đối phương đang nở một nụ cười tà mị và điên cuồng thì cô hét to ——
“Ta nói là!”
“Trong kẽ răng!”
“Ở bên trái của ngươi!”
“Có ——! Dính ——! Rau ——!”