Trường Thanh Môn!
Giống như một hòn đá rơi xuống mặt ao, các đệ tử ở xung quanh lập tức dậy sóng.
Phải biết rằng, bọn họ hiện đang tụ tập ở dưới chân núi là vì vài ngày sau các tông môn lớn sẽ tổ chức tỷ thí để tuyển chọn đệ tử mới, bọn họ đều mong rằng có thể thông qua cuộc tỷ thí này để gia nhập vào các tông môn lớn và từ đây bước vào con đường tu tiên!
Mà trong Tu Tiên Giới có vô số tông môn lớn nhỏ mọc lên san sát và vàng thau lẫn lộn này, thì chỉ có bốn tông môn nổi bật nhất, thậm chí còn có người sáng tác ra một bài ca dao.
“Lưu Minh sơn hà lạc, kiếm xuất Huyền Thiên kinh.
Nơi nào không sênh ca, Linh Tiêu phóng Trường Thanh.”
Bài ca dao này nói về bốn tông môn lớn mà Tu Tiên Giới công nhận.
“Lưu Minh” chỉ Lưu Minh Cốc - nơi lấy Thiên Đạo Vạn Vật làm chủ, “Huyền Thiên” là Huyền Thiên Tông - nơi nổi tiếng với những kiếm tu tuyệt thế, “Linh Tiêu” là Linh Tiêu Phảng - nơi dành cho những người có sở trường về múa hát, còn “Trường Thanh” cuối cùng kia chính là Trường Thanh Môn - nơi chuyên đào tạo Âm Tu.
Ở trong thâm tâm của bọn họ, nếu có thể may mắn tiến vào bốn tông môn lớn thì chẳng khác gì đã bước một chân vào con đường tu tiên đầy hứa hẹn!
Các đệ tử ở phía dưới vốn đang phấn khích lạ thường vì những ảo tưởng của chính mình, lại thấy Lệ Phủ Khanh trả lời Mục Dung nên lá gan của bọn họ cũng dần dần lớn hơn, nguyên một đám người không giấu được vẻ tò mò, có người thật sự không nhịn được nên đã liều lĩnh chắp tay với thiếu niên Lệ Phủ Khanh, lớn tiếng hỏi: “Sư huynh tuấn tú lịch sự, khí chất hơn người, thật sự làm cho kẻ hèn này cảm thấy thần hồn điên đảo và vô cùng ngưỡng mộ. Chẳng biết kẻ hèn này có may mắn được biết tên của sư huynh không? Và sư huynh là đệ tử của vị Tiên Tôn nào ở Trường Thanh Môn vậy?”
Nếu có thể nắm lấy cơ hội này để tạo dựng mối quan hệ thì cũng rất tốt!
Lệ Phủ Khanh uể oải ngước mắt lên, hắn biết rõ những người này đang toan tính điều gì. Ngay khi hắn định lên tiếng thì cổ tay bất ngờ đau buốt, khóe miệng của Lệ Phủ Khanh hơi giật nhẹ, hắn thả bàn tay đang đỡ cánh tay của Cơ Băng Ngọc xuống và nhướng mày nhìn tên đệ tử kia.
“Các ngươi không cần biết tên của ta, còn về sư phụ của ta sao ——”
Lệ Phủ Khanh dừng một chút, khóe miệng vốn mím chặt bỗng cong lên, rồi nở một nụ cười vừa tà mị vừa quyến rũ.
“Phong chủ Tuyết Du Phong của Trường Thanh Môn, Thanh Hư Tử.”
Khi hắn vừa nói đến hai chữ "Tuyết Du", những đệ tử ở xung quanh bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, chờ đến khi Lệ Phủ Khanh vừa dứt lời, đám đệ tử này đã đồng thời biến sắc, mặt tái mét, có người còn bủn rủn cả tay chân.
Bọn họ đều xuất thân từ các gia tộc quyền quý ở Tu Tiên Giới, cho dù bọn họ không biết đến bốn tông môn lớn đi nữa thì cũng không thể không biết đến Thanh Hư Tử - phong chủ của Tuyết Du Phong!
Một bản nhạc có thể tiêu diệt muôn vàn quỷ dữ, một dây đàn đủ sức khiến cả thiên hạ khϊếp sợ.
Trước khi hắn xuất hiện thì nhiều người vẫn giữ ấn tượng về Trường Thanh Môn như là một tông môn có những tiên nhân tao nhã “Hát hay múa giỏi, ngâm thơ dưới trăng”, không ai nghĩ tới những Âm Tu này lại có sức sát thương lớn đến như vậy.
Cho đến khi Thanh Hư Tử xuất hiện, hắn không thèm để ý đến những nhân quả của bản thân mà cứ tạo ra sát nghiệt chồng chất, thậm chí hắn còn can thiệp và làm loạn trật tự thông thường của thế gian, tàn sát các gia tộc, may mà Thiên Đạo rủ lòng thương làm cho cơ thể của Thanh Hư Tử trở nên vô cùng yếu ớt, buộc hắn phải dưỡng bệnh ở trong Trường Thanh Môn và gần như không thể ra ngoài, lúc này những người khác mới dám thở phào nhẹ nhõm.