Bạch Nguyệt Quang Dùng Kèn Xô Na Để Thu Phục Lòng Người

Chương 13: Không Có Gì Ở Trong Thiên Hạ Này Có Thể Làm Cho Bản Tôn Ngã Xuống Đám Mây (3)

Lệ Phủ Khanh thầm nghĩ chắc là do sư phụ nhà mình bế quan đã lâu lại còn vừa xuất quan xong nên mới như thế, hơn nữa hai người mà hắn vừa mới nhắc tới lại là những nhân tài mới nổi nên chắc chắn sư phụ chưa từng nghe qua tên của hai người này, chứ đừng nói đến việc sư phụ vì hai người này mà tức giận với hắn.

Đúng lúc này, nam nhân ở bên cạnh hắn lại hỏi một cách nhẹ nhàng và bâng quơ: “Phủ Khanh thấy trận chiến ở phía dưới như thế nào?”

Khuôn mặt nhỏ của Lệ Phủ Khanh nhăn lại, ánh mắt của hắn chuyển hướng về phía đám người ở dưới chân núi, sau khi nhìn vài giây hắn lại tiếp tục nói: “Thực lực của nàng ta không đủ mạnh vậy mà còn lựa chọn ra tay khi đối phương người đông thế mạnh, không hề biết cân nhắc giữa lợi và hại, cũng không biết cách bảo vệ bản thân, ngay cả việc đánh nhau cũng chỉ biết đánh bừa theo bản năng, quả thực không hề theo một quy tắc nào cả.”

“Vậy Phủ Khanh nghĩ diễn biến tiếp theo sẽ như thế nào?”

“Chỉ là một bầy kiến hôi đùa giỡn mà thôi, thậm chí còn không thể gọi là một trận chiến, sao mà đáng giá để đệ tử dự đoán chứ?”

Khóe miệng của Lệ Phủ Khanh hơi cong lên, trên khuôn mặt lạnh lùng có nét trẻ con hiện lên vài phần giễu cợt, “Nếu sư phụ nhất quyết muốn hỏi cho ra lẽ, thì đệ tử cho rằng chưa tới mười lăm phút nàng ta sẽ bị những người khác cùng tấn công và rơi vào thế yếu.”

“Phủ Khanh vẫn luôn kiêu ngạo như vậy nhỉ.” Nam nhân ở bên cạnh hắn cười khẽ một tiếng, “Ở trên cao nhìn xuống mà không chấp nhận được nửa hạt cát trong mắt, nếu một lúc nào đó không cẩn thận ngã xuống đám mây…… Thì sẽ gặp phải rất nhiều bất lợi đấy.”

Sau khi nghe thấy những lời này, Lệ Phủ Khanh hơi hất cằm lên: “Sư phụ cứ yên tâm đi.” Giọng điệu của hắn trở nên điềm tĩnh hơn, nhưng không hiểu sao lúc phối hợp với khuôn mặt có nét trẻ con kia thì lại có một cảm giác lạc quẻ khó tả.

“Không có gì ở trong thiên hạ này có thể làm cho bản tôn ngã xuống đám mây.”

Nhưng khi Lệ Phủ Khanh vừa dứt lời thì hắn bỗng nhiên phát hiện ra một chuyện, tất cả những đòn tấn công mà hắn vừa mới nghĩ sẽ dừng lại ở trên người Cơ Băng Ngọc đều rơi vào khoảng không, thậm chí còn có không ít đòn tấn công lệch hướng và chuyển sang người đang giằng co với nàng ta!

Giờ phút này, vị tiểu thiếu gia của gia tộc họ Nhạn luôn nâng cao cằm và dùng lỗ mũi để nhìn người khác đã bị đánh ngã xuống đất, hắn bị đánh đến mức không còn sức để đánh trả nữa, dáng vẻ của vị tiểu thiếu gia đó trông vô cùng thê thảm.

Lệ Phủ Khanh vừa mới phân tích rất nhiều điều:……?

Trong đôi mắt của thiếu niên trẻ tuổi ngập tràn vẻ bối rối, mặc dù tuổi đời của hắn cũng không nhỏ như vẻ bề ngoài, nhưng chỉ dựa vào 200 năm tồn tại ngắn ngủi, thì hắn không thể hiểu nổi hành động của đám người ở phía dưới kia, hắn chỉ cảm thấy như trong lòng đang chất chứa ngàn lời vạn chữ nhưng lại không thể thốt ra, thế là hắn vô thức giương mắt nhìn về phía sư phụ của mình.

Sư phụ, hình như thiếu nữ ở dưới kia đang gian lận thì phải?

Một giây sau, có một nguồn sức mạnh đánh úp về phía hắn, khi Lệ Phủ Khanh mở mắt ra, thì hắn đã rơi xuống giữa hai người đang đánh nhau.

Lệ Phủ Khanh vẫn còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã bị đá xuống núi:……

Không ngờ hắn cũng có ngày vô ý ngã xuống đám mây.

Khoảnh khắc này, Lệ Phủ Khanh biết chắc rằng hành động lúc nãy của hắn đã mạo phạm sư phụ ở một khía cạnh nào đó.

Nếu không phải Lệ Phủ Khanh đã quen với việc bị sư phụ chơi khăm tới mức luyện ra được ký ức cơ bắp kỳ lạ, thì điều chờ đợi hắn sau khi hoàn thành xong cú xoay 180° ở trên không trung chính là mặt đáp xuống đất.

Cuộc chiến giữa hai bên vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, bọn họ đồng thời đánh úp về phía hắn, làm cho mọi người ở xung quanh phải hét lên vì quá kinh ngạc, dù sao thì Lệ Phủ Khanh cũng là người có tu vi Kim Đan, hắn ra tay đánh bay Nhạn Nghi Đoan theo bản năng, nhưng khi nhìn vào khuôn mặt của Cơ Băng Ngọc thì hắn lại tạm dừng một lúc.

Trong khoảnh khắc đó, Lệ Phủ Khanh đã nghĩ thông!

Đúng là thiếu nữ ở bên dưới đang gian lận!

Mà người gian lận cho nàng ta lại chính là sư phụ của mình!

Lệ Phủ Khanh chớp mắt một cái, đòn tấn công vốn không hề lưu tình một chút nào của hắn lập tức biến mất không còn dấu vết, thay vào đó hắn đã chuyển sang thế phòng thủ, hắn nhẹ nhàng mượn lực ở bả vai của thiếu nữ…… để xoay cánh tay xuống bên dưới.

Hắn vừa tiện tay đánh bay những người không liên quan, vừa ôm Cơ Băng Ngọc bay xuống, sau đó hắn giương mắt quét qua những người ở đây một vòng, có không ít đệ tử ở đây nhận ra hắn, hắn khẽ mỉm cười khi nghe thấy những tiếng hô đầy kinh ngạc như là “Bốn tông môn lớn!” và “Trời ạ, hình như là đệ tử của Trường Thanh Môn!”.