Cơ Băng Ngọc vừa nghĩ vừa đánh Nhạn Nghi Đoan không ngừng nghỉ một chút nào, mà Nhạn Nghi Đoan thì lại nhất thời không quan sát, hắn bị đánh đến nỗi suýt thì nôn ra máu.
Hắn cũng không biết tại sao hôm nay nữ nhân này lại có sức lực lớn như vậy nữa, không phải ngày xưa Cơ Băng Ngọc luôn chịu đựng khi bị đánh và bị mắng sao, thậm chí sau khi bị hắn trêu chọc cũng im lặng và không rên một tiếng nào mà?! Tại sao hôm nay Cơ Băng Ngọc bỗng nhiên có sức lực lớn như vậy nhỉ?! Còn dám phản kháng lại nữa chứ?!
Còn về bản thân Nhạn Nghi Đoan thì thật ra thiên phú của hắn cũng không tốt lắm, thậm chí hắn còn chưa bước được một chân vào con đường tu hành, hắn chỉ biết một vài kiếm pháp cơ bản mà thôi, không may là bây giờ hắn đang bị Cơ Băng Ngọc nắm lấy cổ áo, ngay cả kiếm cũng không thể với tới được, chứ đừng nói đến việc sử dụng kiếm pháp.
Nhạn Nghi Đoan trơ mắt nhìn cánh tay của mình có thêm một vết thương mới, trang phục đắt tiền và khoa trương của tiểu thiếu gia đã trở nên rách rưới như bộ đồ của tên ăn xin ở bên lề đường, hắn vừa tránh né, vừa gào thét đầy giận dữ: “Sao các ngươi cứ đứng như trời trồng vậy! Còn không mau bắt lấy nữ nhân điên rồ này lại cho ta! Còn phải chờ bổn thiếu gia tự mình ra tay nữa sao!”
Sau khi nghe thấy những lời này, các đệ tử đứng ở xung quanh lập tức tiến lên như thể bọn họ vừa mới bừng tỉnh sau cơn mê, thế nhưng không biết có chuyện gì đang diễn ra nữa, không hiểu sao mà mỗi khi bọn họ sắp chạm vào, hoặc là sắp bắt được đôi tay của Cơ Băng Ngọc thì kiểu gì cũng sẽ không khống chế được mà lệch sang một bên khác vì đủ loại lý do.
Nếu như có ai đó đứng ở trên cao và nhìn xuống, thì sẽ phát hiện được tình huống lúc này vô cùng kỳ lạ, những đệ tử đứng ở xung quanh muốn tiến lên để hỗ trợ Nhạn Nghi Đoan đều giống như gặp phải quỷ dẫn đường, rõ ràng là bọn họ vung tay trái về phía Cơ Băng Ngọc, không hiểu sao cuối cùng lại dừng ở trên mặt Nhạn Nghi Đoan, việc kỳ lạ này cứ lặp đi lặp lại hết lần này tới lần khác, nhưng hình như nhóm đệ tử này không hề biết gì cả và vẫn tiếp tục hành động trong vô thức.
……
“Ồ, hoá ra vị Cơ tiểu thư này không giống như những lời đồn.”
Trong chòi nghỉ mát ở giữa sườn núi cách đó không xa, một thiếu niên mặc bộ đồ màu trắng khẽ nhếch đuôi lông mày lên.
Hắn có một khuôn mặt vô cùng non nớt, nhìn giống như là trẻ con, dáng người cũng không cao lắm, nhìn qua thì có vẻ như mới 11~12 tuổi, ánh mắt trong sáng và linh động, lúc hắn không nói lời nào, thì hắn sẽ trở nên ngoan ngoãn và hiểu chuyện giống như là đồng tử thuần khiết và vô hại ở trong miếu Quan Âm.
Nếu nhìn kỹ, thì sẽ phát hiện ra bộ đồ màu trắng của thiếu niên này không chỉ là một bộ đồ màu trắng thông thường, mà các mẫu hoa văn ở trên những thước vải lụa màu trắng kia đều được thêu bằng những sợi tơ màu bạc, ngoại trừ những hoa văn núi non trùng điệp quen thuộc ra, thì hầu hết đều là những hoa văn tối nghĩa làm cho người khác không thể hiểu được, mơ hồ tạo thành hình dáng của một con thỏ trắng.
Nói tóm lại, thì đây chính là một bộ đồ vừa nhìn đã biết rất đắt tiền.
Thiếu niên mặc bộ đồ màu trắng suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nếu đây mới là tính cách thật sự của nàng ta, thì khá là đáng tiếc khi nàng ta phải kết duyên với tên ngốc Hiên Viên Phần Thiên kia.”
Hắn tiếp tục nhìn xuống phía dưới, mấy giây sau, hắn lại lắc đầu và đặt một ngón tay lên trên môi, rồi nói chuyện bằng
giọng điệu thâm trầm, “Không, không hề đáng tiếc một chút nào.”
“Người kia là một tên ngốc, còn người này thì hoàn toàn không có não.”
Nếu người trưởng thành làm hành động này thì sẽ khó tránh khỏi việc cảm thấy nặng nề và u ám, thậm chí còn có cảm giác như đang làm màu. Nhưng do thiếu niên mặc đồ màu trắng này vẫn còn nhỏ tuổi, hơn nữa mặt hắn lại rất non, nên cho dù có độc mồm độc miệng và mặt lạnh như tiền như thế nào đi chăng nữa, thì hắn cũng sẽ làm cho người khác cảm thấy hắn rất thẳng thắn đáng yêu và chỉ muốn kéo hắn vào trong l*иg ngực để xoa đầu cho thoả thích.
Nhưng người đứng ở bên cạnh hắn cũng không phải là người thường, giây tiếp theo, một cơn gió mạnh thổi qua buộc cho thiếu niên phải bỏ ngón tay ở trên môi xuống, hắn quay mặt sang bên cạnh với vẻ mặt hơi bối rối.
“Sư phụ?”
“Phủ Khanh, đừng dùng ngón tay để làm sạch răng.”
“……”
Lời này được nói rất tự nhiên, giọng điệu cũng rất bình tĩnh, nhưng không hiểu sao lại mang theo một chút chế giễu, làm cho Lệ Phủ Khanh cảm thấy hơi khó hiểu.
Hắn cảm thấy hình như sư phụ đang tức giận, nhưng hắn lại không có bằng chứng.