Bạch Nguyệt Quang Dùng Kèn Xô Na Để Thu Phục Lòng Người

Chương 10: Hắn Muốn Từ Hôn Sao? (6)

Không gian chìm vào trong yên lặng, nhưng có một vài người không thể kìm nén được nữa, bọn họ nhảy ra ngoài và nói những đạo lý quanh co dông dài, mà Cơ Băng Ngọc không hề để bọn họ vào trong mắt, cô nhìn Nhạn Nghi Đoan đang rất chật vật, không thể không nhếch môi lên và mỉm cười.

Nhưng lại ngoài ý muốn mang theo vài phần...... Tà mị?

Âm thanh bí ẩn kia cảm thấy ý tưởng mà nó vừa nghĩ ra thật đáng kinh ngạc, nó định dụi mắt nhưng lại nhận ra nó không có thực thể, nên nó lại tiếp tục quan sát nụ cười của Cơ Băng Ngọc, mà sao nó cứ cảm thấy tại giờ phút này trên khuôn mặt xinh đẹp và mỹ lệ của đối phương còn mang theo cả vài phần kiêu ngạo và khoa trương như sắp hủy diệt trời đất nhỉ?

—— Chờ một chút, kiêu ngạo và khoa trương ư?

Không thể nói rằng Cơ Băng Ngọc như thế này không dễ nhìn, mà ngược lại, sở hữu một khuôn mặt xinh đẹp khuynh thành như đoá hoa phù dung, nên cho dù Cơ Băng Ngọc có làm ra vẻ mặt như thế nào đi nữa thì cũng chỉ làm cho người ta cảm thấy tràn đầy sức sống, sinh động và vô cùng dễ thương.

Chỉ là......

Con mẹ nó, chỉ là nhìn như thế nào cũng không thấy giống với biểu cảm đang đau khổ vì tình và tự nguyện hiến dâng mà một bạch nguyệt quang thánh mẫu nên làm!

Âm thanh bí ẩn đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn lắm.

Nó còn chưa kịp mở miệng ngăn cản, giọng nói của Cơ Băng Ngọc đã vang vọng khắp không gian rộng lớn này.

“Muốn từ hôn sao?”

Cơ Băng Ngọc cầm thanh kiếm dài ở trong tay, liếc mắt nhìn qua đám người đang hóng chuyện, ánh mắt ngông cuồng coi chúng sinh như những con kiến hôi của Cơ Băng Ngọc làm cho tất cả mọi người đều cảm thấy sốc và thương hại cô hơn.

Không có đệ tử nào của thế hệ này không biết đến chuyện Hiên Viên Phần Thiên của gia tộc Hiên Viên có hôn ước từ nhỏ với Bạch Nguyệt mỹ nhân - Cơ Băng Ngọc cả? Nghe nói hai người bọn họ còn là hai bên tâm đầu ý hợp và có tình cảm rất sâu đậm.

Bọn họ nghĩ rằng cho dù trước đó Cơ Băng Ngọc có biểu hiện kiêu ngạo như thế nào đi nữa, thì khi đối mặt với át chủ bài Hiên Viên Phần Thiên cũng phải nhận thua thôi, đúng không?

Haizz, một chữ tình này, suy cho cùng vẫn hại người ——

Bỗng có một tiếng “Rầm”, doạ cho tất cả mọi người lùi lại một bước, bọn họ cùng nhau ngẩng đầu lên và thấy Cơ Băng Ngọc dùng sức cầm thanh kiếm dài trong tay đâm xuống lòng đất, mặt đất bỗng nhiên rung chuyển làm cho Nhạn Nghi Đoan sợ hãi lùi lại một bước, thiếu nữ ở trước mặt quay lưng về phía mặt trời, đặt tay lên trên chuôi kiếm, ánh nắng chói chang chiếu ở sau lưng và mạ lên một lớp ánh sáng màu vàng ở quanh người thiếu nữ.

Cho dù là Nhạn Nghi Đoan hay là những đệ tử khác đang vây xem, thì tại thời khắc này bọn họ đều trở nên ngẩn ngơ.

Vào giờ phút này, Cơ Băng Ngọc không giống như là thiếu nữ đau khổ vì tình trong những lời đồn, mà trái lại Cơ Băng Ngọc càng giống như là một vị kiếm khách ngông cuồng xưng hùng xưng bá (*) tại nhân gian ở trong truyền thuyết.

(*) Xưng hùng xưng bá: Tự coi mình có quyền điều hành, lãnh đạo ở một vùng hay nhóm đảng nào đó, bất chấp mọi quyền lực khác, không chịu phục tùng một quyền lực nào cả.

Các đệ tử ngơ ngác nhìn nhau, có vẻ như hình ảnh này không giống với kịch bản bạch nguyệt quang oán giận, đau khổ và tuyệt vọng mà bọn họ tưởng tượng ra lắm thì phải?

Linh cảm không ổn của âm thanh bí ẩn càng ngày càng mạnh mẽ hơn, ngay khi nó định ngăn cản Cơ Băng Ngọc mở miệng nói chuyện.

Thì thiếu nữ được ánh mặt trời bao quanh và toả sáng rực rỡ đã nói chuyện bằng giọng điệu rất có khí phách ——

“Lúc ngươi đi về hãy giúp ta nói với Hiên Viên đại ca của ngươi một câu.”

“30 năm Hà Đông, 30 năm Hà Tây, đừng khinh thiếu niên nghèo!”