Quả thực là như vậy.
Dù sao giờ phút này Cơ Băng Ngọc vẫn nghĩ rằng cảnh tượng ở trước mắt cô chỉ là một giấc mơ, ở trong mắt cô, thì Nhạn Nghi Đoan cũng chỉ là một tên lính quèn sắp hạ vũ khí đầu hàng mà thôi.
Phía bên kia, Nhạn Nghi Đoan bị ánh mắt của Cơ Băng Ngọc làm cho rùng mình và dựng đứng cả tóc gáy.
Hắn không thể hiểu được, tại sao lần này một người vốn nhát gan và luôn bị bọn họ bắt nạt như Cơ Băng Ngọc lại đột nhiên đứng lên phản kháng, còn dám ném kiếm về phía hắn liên tục nữa chứ, thiếu chút nữa...... Thiếu chút nữa......!
Lúc đầu Nhạn Nghi Đoan đang định mắng chửi tiếp, nhưng sau khi đối diện với ánh mắt không hề kiêng kỵ và giống như đang nhìn một món hàng của Cơ Băng Ngọc thì những lời mắng chửi đều bị nghẹn lại ở trong cổ họng, tiến không được mà lùi cũng không xong, hắn nghẹn đến mức máu sôi lên và não cũng bắt đầu đau nhức.
Trong một khoảnh khắc, Nhạn Nghi Đoan thậm chí còn cảm thấy bản thân hắn đã bị lột sạch quần áo ở trước mặt Cơ Băng Ngọc.
Không ai tạo ra tiếng động suốt một lúc lâu.
Gió nhẹ thổi qua, bóng cây nghiêng ngả, hai người đứng đối diện nhau, mặt trời nắng gắt bổ ngang một đường ở giữa bầu trời, ánh nắng chói chang rơi xuống người thiếu nữ, mạ lên người thiếu nữ một lớp viền vàng và đột nhiên làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Hai nhân vật chính đều đang bất động, nên những người vây xem ở xung quanh càng không dám động.
Trong mắt mọi người, thiếu nữ ở trước mắt có ngoại hình xinh đẹp tuyệt trần, giữa hai hàng lông mày có vài phần lạnh lùng khiến cho người ta không dám xâm phạm, giống như là tiên nữ ở trên trời hạ xuống trần gian, nhưng đôi mắt luôn dịu dàng đến mức gần như nhu nhược của ngày xưa, giờ phút này lại mang theo tinh thần chiến đấu làm cho người khác phải kinh ngạc, bùng cháy đến mức dọa người.
Bàn tay trắng muốt như ngọc cầm lấy thanh kiếm gỗ, chẳng biết từ lúc nào máu tươi chảy từ kẽ ngón tay của thiếu nữ đã nhuộm đỏ hết thanh kiếm gỗ, nhưng hình như thiếu nữ vẫn không biết gì và cứ đứng lặng ở nơi đó.
Giống như cây nhất chi mai đứng sừng sững không ngã ở trong gió lạnh ngày đông, cho dù có bị bao phủ bởi sương giá và tuyết đi chăng nữa thì cũng không thay đổi được bản sắc kiêu ngạo vốn có của nó.
Có không ít người cúi xuống hít vào một ngụm khí lạnh, lý trí của bọn họ nói với bọn họ rằng lúc này nên đứng ở sau lưng Nhạn Nghi Đoan, để cổ vũ cho thiếu gia của gia tộc họ Nhạn, thế nhưng bọn họ lại không thể dời mắt khỏi thiếu nữ được, ngay cả vài đệ tử mặc đồng phục được làm từ vải bố nhảy ra chỉ trích Cơ Băng Ngọc lúc trước, giờ phút này cũng chỉ biết im lặng, không nói được một lời nào.
Cơ Băng Ngọc thực sự quá đẹp, đúng là không thẹn với danh xưng “Bạch Nguyệt Mỹ Nhân”.
Thanh cao thoát tục, tuyệt thế vô song.
Tuy không biết vì sao lần này Cơ Băng Ngọc lại thay đổi tác phong ngày xưa, dám trực tiếp đối đầu với Nhạn thiếu gia, nhưng bây giờ chỉ dựa vào tinh thần chiến đấu hăng hái ở quanh người cô cũng đã làm cho quần chúng vây xem không dám lỗ mãng.
“Hít hà, đúng là đỉnh khỏi phải bàn.” Có người nhỏ giọng nói, “Mặc dù vị Cơ tiểu thư này không giỏi kiếm thuật lắm, nhưng khí thế kia thật sự không phải là được đắp nặn lên!”
“Suy cho cùng thì Cơ tiểu thư vẫn là người được gia tộc lớn nuôi dưỡng, mặc dù không phải là con ruột của Nhạn Phu Nhân ...... Haizz, khí chất được rèn giũa và tích luỹ từng ngày đúng là khác biệt!”
“Chưa nói đến những cái khác, mà chỉ chắc khuôn mặt này ——”
Người nói kéo dài câu đầy ẩn ý, khuôn mặt vốn có đường nét tạm ổn bây giờ đã bị biến dạng thành vẻ mặt nham hiểm: “Chậc chậc chậc, theo ý kiến
của ta, thì gia tộc họ Nhạn nuôi Cơ tiểu thư bao nhiêu năm như vậy cũng rất đáng.”
Mọi người bàn tán xôn xao và ngầm trao nhau những ánh mắt hiểu rõ, bọn họ tự cho rằng bản thân rất cẩn thận, nhưng thật ra đều bị Cơ Băng Ngọc ở trên sân thu hết vào trong lỗ tai.
Cơ Băng Ngọc không có phản ứng gì, thậm chí còn nghe một cách say sưa, cảm thấy vô cùng thú vị.
Cô căn bản không hề coi mình là “Cơ Băng Ngọc” ở trong miệng của các đệ tử kia, mà hoàn toàn nghĩ rằng tất cả mọi thứ chỉ là một trò chơi ở trong giấc mơ. Chỉ chờ đến khi Boss cuối xuất hiện, thì cô mới có thể dùng một nhát kiếm để chấm dứt đối phương.
Còn thiếu niên mặc Hán phục —— cũng chính là Nhạn Nghi Đoan, thiếu gia của gia tộc họ Nhạn, gần như không nói nên lời dưới cái nhìn đe dọa và áp bức của Cơ Băng Ngọc.