Phiêu Phiêu Bất Định, Miểu Miểu Nhất Sinh

Chương 37

Cô ấy nhẹ nhàng quen đường dẫn Trần Phiêu Phiêu đi đến giữa phố ăn vặt, rẽ vào một con hẻm nhỏ, ở đó có một quán lẩu cay lâu đời, thuê ở khoảng giữa hai cửa hàng, hẹp và dài, chỉ có thể chứa được hai người đứng, mấy bạn học trẻ tuổi ngồi sát chân tường, cũng có một hai người đứng.

Đào Mạn dẫn Trần Phiêu Phiêu vào trong, không ngờ lại có điều hòa, dì xâu xiên trông có vẻ là khách quen, mặt cười tươi như hoa cúc: "Tiểu Mạn."

"Dì ơi."

"Dẫn bạn học đến à?"

"Vâng ạ."

"Cháu tìm chỗ ngồi đi nhé, giờ này hơi đông người.” dì bỏ súp lơ vào nồi: “Rau hao tía tô dì luộc cho cháu nhé, bạn học bên cạnh muốn ăn gì?"

Trần Phiêu Phiêu đang do dự, nghe thấy Đào Mạn cười: "Bạn ấy thích ăn thịt cuộn."

Trần Phiêu Phiêu nghẹn lời, liếc nhìn Đào Mạn, cô ấy nhìn lại mình, nhướng mày.

Cười đến là vui vẻ.

"Ôi, hết mất rồi.” dì lau tạp dề: “Cháu cũng không nhắn tin wechat cho dì, nếu nói thì dì đã để lại cho cháu, hôm nay thật sự hết rồi."

"Vâng ạ."

Đào Mạn cúi đầu lấy đĩa, giải thích: "Thịt cuộn của dì ở đây rất ngon, bán rất nhanh."

Cho nên... cô ấy muốn Trần Phiêu Phiêu vui vẻ, đặc biệt dẫn cô đến đây, có thể hiểu như vậy không?

Trần Phiêu Phiêu không nói gì, vùi đầu chọn món khác.

"Bên kia cay, ăn bên này." Đào Mạn nhẹ nhàng khoác vai Trần Phiêu Phiêu.

Tai Trần Phiêu Phiêu hơi đỏ, có thể là bị hơi nước hun.

Bên trong không có chỗ, hai người bưng đĩa ra ngoài, ngồi trên chiếc ghế nhỏ bên cạnh bậc thang, Đào Mạn cầm hai chai bia ướp lạnh, dùng đồ mở nắp chai treo trên cửa mở ra, đưa một chai cho Trần Phiêu Phiêu.

...Vẫn là bia.

Ánh mắt Trần Phiêu Phiêu đảo quanh người Đào Mạn, nhìn thế nào cũng không hợp.

"Nhìn rượu, đừng nhìn chị." Đào Mạn ngẩng đầu, uống một ngụm bia lạnh, khẽ nói.

Giọng điệu của cô ấy vẫn dịu dàng như vậy, nhưng Trần Phiêu Phiêu cảm thấy, Đào Mạn trước mắt này có chút không giống.

Trước kia cô ấy đối xử với tất cả mọi người đều chu đáo, nhân duyên tốt đến kinh ngạc, nhưng cảm giác xa cách của cô ấy chưa bao giờ biến mất. Nhưng hôm nay thì khác, ánh nắng chói chang chiếu xuống mặt đất xi măng, chiếc áo sơ mi đắt tiền cũng nhăn nhúm.

Dường như cho phép người bạn đồng hành mệt mỏi gác đầu lên vai mình, nói một vài lời say.

Trần Phiêu Phiêu im lặng uống rượu một lúc, thật sự có hơi choáng váng, cũng thật sự dựa trán vào vai Đào Mạn.

Xa xa có những cặp tình nhân nắm tay nhau đi qua, có những người bán hàng rong bận rộn, có vầng trăng lạnh lùng của Bắc Thành, và những ngọn đèn chứa đựng ước mơ.

Cô nhớ lại lúc mình vừa lên máy bay, đã có một ảo tưởng ngây thơ, hơn hai tiếng đồng hồ, dường như là một sự mang thai thúc chín, cô từ Tân Đô đến Bắc Thành, là thật sự có thể trưởng thành.

Cha mẹ vô trách nhiệm, chú thím luôn nói xấu sau lưng, bạn học nói Trần Phiêu Phiêu đi dạng chân chắc chắn là bị người ta ngủ rồi, đều là chuyện của kiếp trước rồi.

Mười tám năm đó sống không tốt lắm, nhưng cô có thể ở nơi cách xa ngàn dặm ngụy trang, giả vờ trong sạch, giả vờ yếu đuối, giả vờ ngây thơ, tất cả những mặt tối đều bị cô khóa lại ở Tân Đô giống như khóa trong ID diễn đàn.

Chưa khai giảng bao lâu, nhưng cô rất được yêu thích, bạn cùng phòng đều cho rằng cô rất dễ nói chuyện, các anh chị khóa trên cũng thích cô.

Cô bị kẻ theo đuổi quấy rối, mọi người đều mắng tên con trai đó bị bệnh.