Cô liền có thể dưới ánh mắt ngạc nhiên và ngưỡng mộ của bạn học, thản nhiên đặt bút xuống, giống như một nàng công chúa bước ra ngoài.
Ảo tưởng chưa bao giờ thành hiện thực.
Ảo tưởng rồi sẽ thành hiện thực.
Trần Phiêu Phiêu cũng vẫy tay với Tề Miên và La Nguyệt, nghe thấy La Nguyệt nói: "Hay cậu mang sách của ngày mai đi, tiết thứ hai có lớp, có kịp về không?"
"Không nghe người ta nói là đi phố ăn vặt à? Ôm theo hai cuốn sách dày.” Tề Miên phản bác: “Phiêu Phiêu cậu đi đi, nếu không kịp về thì tớ sẽ cầm sách giúp cậu."
"Cảm ơn nhé." Trần Phiêu Phiêu mỉm cười, đỡ túi cùng Đào Mạn ra ngoài.
Hai người đi song song trong hành lang, cách nhau một khoảng, học muội đang ăn que cay liếc trộm, Trần Phiêu Phiêu vén tóc.
Đẩy cánh cửa an toàn ra, đèn cảm ứng âm thanh bật sáng, Đào Mạn đột nhiên dừng lại, bật cười.
"Sao vậy ạ?" Trần Phiêu Phiêu nhìn cô ấy.
"Cảm giác có hơi kỳ lạ." Đào Mạn nghiêng đầu, vẫn mỉm cười, giống như đang hồi tưởng lại thái độ của bạn cùng phòng Trần Phiêu Phiêu.
"Có sao ạ?"
"Không kỳ lạ sao?" Đào Mạn và cô đối mắt.
Hai người đều không nói gì, đèn cảm ứng âm thanh lại tắt, ánh sáng hành lang từ cửa kính trên cửa hắt vào, vừa vặn chiếu vào khóe miệng Đào Mạn.
Hơi thở Trần Phiêu Phiêu trầm xuống, rất muốn hôn cô ấy.
Tiến lại gần nửa bước, khóe môi Đào Mạn mím lại, lại tiến gần nửa bước nữa, đèn bật sáng.
Đào Mạn hắng giọng, quay mặt nhìn sang chỗ khác, phía sau tai ửng hồng: "Đi thôi."
"Ừm, đợi đã." Trần Phiêu Phiêu lấy điện thoại từ trong túi ra, bật đèn pin, chiếu sáng từng bậc thang đi xuống cho cô ấy.
Đào Mạn sợ tối, cầu thang bộ tuy có đèn, nhưng vẫn không đủ sáng, đèn tầng 8 còn bị hỏng.
Cô tự giác bước xuống một bậc thang, giống như một hiệp sĩ nhỏ bé yếu đuối, đợi công chúa xuống.
Đào Mạn lại bật cười, đôi mắt linh động, trông rất vui vẻ.
Sau đó cô ấy nói: "Hơi tối thật, chị sẽ đi hơi chậm."
Thật đáng yêu, Trần Phiêu Phiêu nghĩ. Cô suy nghĩ ba giây, đưa tay ra: "Để em dắt chị."
Đào Mạn đưa tay cho cô, tay mát lạnh, cọ vào đường sinh mệnh trong lòng bàn tay cô.
Quả nhiên đi rất chậm, cũng quả nhiên là thật sự sợ tối, nghiêm túc nhìn xuống dưới chân, hai người đều không nói gì nữa. Dắt tay nhau đi qua tầng 8, lại đi qua tầng 7, từ trên xuống dưới, đến song song.
Năm, bốn, ba, hai, một.
Trần Phiêu Phiêu buông tay Đào Mạn ra, rời khỏi cầu thang bộ, đi ra ngoài khuôn viên trường.
Phố ăn vặt ở phía sau cổng trường, gần khu ký túc xá nam, đã hơn 11 giờ rồi, nhưng vẫn sáng đèn. Các món ăn ngon từ khắp mọi miền đất nước chen chúc hai bên con đường nhỏ, những bảng hiệu san sát nhau không cần phải tranh nhau khoe sắc, bởi vì mùi hương đã đủ để thu hút khách.
Trần Phiêu Phiêu vừa đi vừa nhìn, đậu phụ thối Kim Châu, sủi cảo gói tay Khánh Thành, mì nướng lạnh, gân nướng, sò điệp nướng... còn có cả lẩu cay nóng hổi bốc khói nghi ngút.
Lúc này cô giống hệt một cô bé mười tám tuổi, dù sao thì sâu ham ăn, là bùa chú mà con người bị yểm từ nhỏ đến lớn.
"Muốn ăn gì?" Đào Mạn hỏi cô.
Trần Phiêu Phiêu chớp mắt: "Không phải chị nói chị đói sao?"
Đào Mạn suy nghĩ một chút: "Vậy, em uống được rượu không?"
"Hả?"
Trần Phiêu Phiêu hơi ngây người, Đào Mạn trông giống người biết uống rượu sao?
Vẻ mặt này thật sự rất đáng yêu, Đào Mạn không nhịn được nhếch khóe miệng: "Đi thôi."