Phiêu Phiêu Bất Định, Miểu Miểu Nhất Sinh

Chương 34

Đào Mạn chưa từng thấy cô như thế này.

Trần Phiêu Phiêu cẩn thận thở ra một hơi, đứng dậy đi đến trước cửa sổ, cửa sổ hành lang lâu ngày không tu sửa, chỉ có thể mở ra một khe hở nhỏ bằng hai ngón tay, Trần Phiêu Phiêu đứng trước khe hở hóng gió, l*иg ngực mỏng manh phập phồng, sau đó cô cúi đầu, dùng ngón trỏ lau bụi ở phía dưới cửa sổ.

Một lớp bụi dày, cô viết một nét ngang, ngón tay liền đen kịt.

Đào Mạn mím môi, thu liễm hơi thở, đợi Trần Phiêu Phiêu rời khỏi cầu thang, cô ấy mới quay người, khuỷu tay khoác lên tay vịn, cũng nhìn về phía bệ cửa sổ của tầng mình.

Đợi vài phút, đèn cảm ứng âm thanh tắt rồi lại sáng, Đào Mạn lúc này mới xuống lầu, đi đến tầng 9, đẩy cửa an toàn ra, hành lang sáng sủa và náo nhiệt cùng cầu thang bộ tối tăm như hai thế giới. Những chủ nhân tương lai của thời đại đều mang khuôn mặt thanh xuân rạng rỡ, họ mang bàn đến hành lang không tắt đèn để vẽ tranh làm bài tập, có thể tiết kiệm điện đèn ngủ, còn có thể chia sẻ hai miếng bim bim với ký túc xá bên cạnh.

Có học muội quen biết Đào Mạn chào hỏi cô ấy: “Đàn chị Đào Mạn, đến tìm người ạ?”

“Ừm.”

“Ăn bim bim không?”

“Không ăn đâu.” Đào Mạn khẽ cười, xua tay.

Quay qua góc cua là ký túc xá của Trần Phiêu Phiêu, 0908, Tề Miên vừa từ phòng nước nóng lấy nước về, gặp cô ấy vui mừng khôn xiết, nhiệt tình đẩy cửa ra: “Phiêu Phiêu, đàn chị Đào Mạn đến tìm cậu này.”

Trần Phiêu Phiêu từ trên ghế nhoài người ra ngoài nhìn, nhìn rõ chìa khóa trong tay cô ấy, mỉm cười dịu dàng, đưa tay ra: “Cảm ơn.”

Đào Mạn nhìn cô không chớp mắt, bàn tay đưa ra trắng nõn như ngọc, không dính chút bụi nào, váy ngủ đã thay một cái, bộ đồ vừa đánh bài bị ném vào thùng quần áo bẩn, nhăn nhúm.

Đào Mạn tiến lên, đưa chìa khóa cho cô.

“Cảm ơn.” Trần Phiêu Phiêu lại nói. Thuận tay cất chìa khóa vào ngăn kéo, ngẩng đầu nhìn Đào Mạn, như đang đợi cô ấy nói tạm biệt.

Nhưng Đào Mạn lại không đi, ngược lại đem thân hình thon dài dựa vào bàn, rủ chiếc cổ thanh tú nhìn cô: “Sắp ngủ rồi à?”

“Ừm…” Trần Phiêu Phiêu co hai chân lên, quen thuộc ôm đầu gối: “Hơi khó ngủ, có lẽ, vừa nãy đánh bài hăng quá.”

Cô cười cười, nhìn Đào Mạn ánh mắt lấp lánh, giống như con cáo nhỏ cuộn tròn trong hang động, nhưng mí mắt rất mệt mỏi, bọng mắt như cố gắng gượng, gốc lông mi hơi đỏ.

Trong lòng Đào Mạn rất chậm rãi thở dài một hơi, nhớ đến dáng vẻ cô lau bệ cửa sổ.

Đờ đẫn như một cỗ máy hỏng hóc, còn lâu ngày không tu sửa hơn cả cửa sổ bị gỉ sét.

Vì vậy cô ấy rũ mắt, vỗ vỗ lông tơ trên vai Trần Phiêu Phiêu, nhẹ giọng đề nghị: “Vậy, đi dạo phố ăn vặt với tôi đi, tôi hơi đói.”

Cả ký túc xá rất yên tĩnh, Tề Miên bim bim cũng không ăn nữa, chỉ có An Nhiên thỉnh thoảng nhấp chuột.

An Nhiên đang vểnh tai nghe, Tề Miên đang vểnh tai nghe, La Nguyệt đang… đeo tai nghe học bài.

Trần Phiêu Phiêu biết họ hóng chuyện, nhưng không thể không nói, sự “đối xử đặc biệt” này của Đào Mạn đã cứu cô, cô cảm thấy lòng hư vinh của mình lại sống lại rồi.

Tuy nhiên, cô nhanh chóng nhận ra, dùng lòng hư vinh để hình dung cảm giác thỏa mãn to lớn này không thích hợp, bởi vì cô có chút đau lòng. Cô đột nhiên phát hiện, bản thân mình chấp nhất với việc “người mà tất cả mọi người đều thích thích mình”, thật ra rất thảm hại. Điều cô muốn chứng minh chẳng qua là, bản thân mình cũng rất đáng được yêu.