Trong cầu thang trống trải, giọng nói của mợ như được khuếch đại.
“Đúng vậy, Quốc khánh chúng ta đều đi chơi hết, không ai ở cùng bà ngoại, cậu con nói hay là đến thăm con, con chạy xa như vậy, bà ngoại ngày nào cũng nhớ con. Bà nói tự gọi điện thoại cho con, mợ sợ bà nói không rõ, mợ đặt vé xong, sẽ gửi số hiệu chuyến bay cho con, con đưa bà ngoại đi chơi nhé, bà thích thủ đô nhất.”
Trần Phiêu Phiêu im lặng, cô cũng rất nhớ bà ngoại, nhưng…
Bản thân cô còn ở ký túc xá, làm sao sắp xếp cho bà ngoại đây? Khách sạn dịp Quốc khánh đắt như vậy, hơn nữa còn gấp gáp như thế.
Vĩnh viễn là như vậy, trong nhà này đối với Trần Phiêu Phiêu, vĩnh viễn chỉ có một thông báo.
---
“Tiểu Mã, cậu tắt đèn đi.” Lão Hải nhớ ra lúc nãy tắt đèn không ấn công tắc, sợ sáng mai tỉnh dậy đèn chói mắt.
“Ừ ừ.”
Tiểu Mã thuận tay tắt đi, lại nói: “Lão Hải, cho tớ mượn đèn bàn của cậu, tớ làm bài tập.”
Lão Hải đưa qua, đặt lên bàn Tiểu Mã, đột nhiên “A” một tiếng: “Chìa khóa này của Phiêu Phiêu à?”
Cô ấy nhấc lên, nhìn Đào Mạn đang quay người lại, ném ánh mắt xác nhận.
“Ừm, chắc em ấy quên cầm rồi.” Đào Mạn nói: “Đưa cho tôi đi.”
Cô ấy xòe tay nhận lấy, nghĩ nghĩ, cầm theo điện thoại xuống lầu.
Thang máy đã dừng, Đào Mạn chào hỏi sinh viên đang lấy nước ở phòng nước nóng, đẩy cửa an toàn, đi xuống bằng thang bộ.
Động tác của cô ấy xưa nay rất nhẹ, ngay cả đèn cảm ứng âm thanh ở hành lang cũng không kinh động, hít hít mũi đang định bước tiếp, nghe thấy có người ho hai tiếng, ngọn đèn đã tắt được đánh thức.
Một giọng nói quen thuộc, Đào Mạn ngẩn ra, cúi người nhìn xuống từ khe hở của tay vịn cầu thang, lờ mờ có thể thấy Trần Phiêu Phiêu ngồi trên cầu thang phía dưới tầng 10, quay lưng về phía mình nghịch điện thoại.
Đào Mạn nhíu mày, cô ấy vừa tắm xong, mặc váy ngủ, cứ như vậy ngồi trên nền xi măng có người qua lại? Cũng không lót tờ giấy hay gì đó.
Bóng lưng của Trần Phiêu Phiêu không có động tác gì, cũng giống như bản thân cô rất khó nhìn ra cảm xúc, chỉ là bờ vai gầy gò kẹp chặt hơn một chút, trong ánh đèn vàng mờ nhạt giống như đang diễn một vở kịch câm.
Đào Mạn đột nhiên nghĩ, tắt đèn rồi, cô cầm điện thoại là nhắn tin cho ai vậy? Còn không tiện ở ký túc xá, phải trốn trong cầu thang oi bức này, ngay cả chỗ ngồi có sạch sẽ hay không cũng không quan tâm.
Theo bản năng liếc nhìn điện thoại của mình, màn hình đen kịt, không có động tĩnh gì.
Đào Mạn ghé vào lan can cúi đầu nhìn cô, một lúc lâu không có động tác.
Nhìn cô ôm điện thoại tìm kiếm một lúc, sau đó mở WeChat, rồi tắt đi, nhìn cửa sổ hẹp của hành lang ngẩn người, sau đó cô gạt mái tóc ướt đẫm mồ hôi sang một bên, quay lại khung chat WeChat, gõ gõ gõ.
Chắc là xóa rồi, có lẽ sợ ngữ khí không tốt lắm, cô đổi thành giọng nói, ấn nút trò chuyện, đưa phần dưới điện thoại đến gần miệng.
“Mợ… Ừm, cái đó, con vừa xem khách sạn gần trường, đều không đặt được, hơn nữa, ừm, xa hơn một chút thì còn, nhưng rất đắt, hơn nữa xa hơn một chút, bà ngoại ở cũng không tiện. Mợ đặt vé cho bà ngoại chưa? Hay là…”
Cô dừng lại, tay ấn chặt màn hình, ba giây sau trượt lên, hủy đoạn ghi âm này.
Đào Mạn cau mày, không kịp phân biệt ý tứ trong lời nói của cô, liền thất thần vì sự ấp úng và do dự hiếm thấy của Trần Phiêu Phiêu. Trần Phiêu Phiêu là người “mặt dày”, cô không quan tâm bị Đào Mạn vạch trần hết lần này đến lần khác, cũng không để ý đến việc lộ ra mánh khóe nhỏ của mình, cho dù là buổi phỏng vấn nhập học, cô cũng ung dung hào phóng thao thao bất tuyệt.