Phiêu Phiêu Bất Định, Miểu Miểu Nhất Sinh

Chương 30

Chắc là Tề Miên quên đồ rồi, Trần Phiêu Phiêu đứng dậy vặn tay nắm cửa, lại nhìn thấy một khuôn mặt không quen thuộc lắm. Là bạn cùng phòng của Đào Mạn ở tầng 11, người rất thích bưng chậu trêu đùa.

Cô ấy thò đầu nhìn quanh ký túc xá của Trần Phiêu Phiêu, khẽ hỏi: “Học muội, em có rảnh không?”

“Hả?”

“Bọn chị ở tầng trên đánh bài, em có muốn chơi không?”

“Đánh bài?”

“Ừ, đánh mạt chược, đang thiếu một chân.” Đàn chị treo tay nắm cửa, nhìn Trần Phiêu Phiêu từ dưới lên, giống như đang đối chiếu ám hiệu gì đó.

“Thiếu một chân?” Không phải ký túc xá có bốn người sao?

“À, chị, Lão Hải, Thê Tử, ba bọn chị.”

Trần Phiêu Phiêu nhớ ra đàn chị này tên là Tiểu Mã, ba người họ gộp lại là “Hải Mã Thể”, nhóm ảnh thẻ.

Không đợi được cái tên muốn nghe, Trần Phiêu Phiêu nhẹ giọng hỏi: “Đào Mạn đâu ạ?”

“Em ấy không biết đánh.” Tiểu Mã tỉnh bơ: “Bọn chị đánh mạt chược Tân Đô, nghe nói em là người Tân Đô, chị qua tìm em đây, em biết chơi chứ?”

Chắc là biết, người Tân Đô ai cũng biết đánh mạt chược, nhà nhà nuôi gấu trúc.

“Em biết, nhưng mà… chị ấy không có ở ký túc xá ạ?” Trần Phiêu Phiêu không hiểu lắm, Đào Mạn gửi cho cô cái tin nhắn WeChat không phải là được rồi sao? Sao còn phải xuống mời cô, hơn nữa còn là đàn chị không thân quen lắm.

“À.” Tiểu Mã quen miệng đáp: “Em ấy đi tắm rồi, lát nữa về, em qua chơi đi, hay qua lại, đều quen cả.”

“Sao, nhất định phải có em ấy ở đó à? Bọn chị không phải đàn chị chắc?” Tiểu Mã hừ cô một tiếng, giả vờ không vui.

Trần Phiêu Phiêu mỉm cười, nhỏ giọng nói: “Vậy chị đợi chút, lát nữa em lên, bạn cùng phòng em ra ngoài tắm rồi, em để lại giấy nhắn cho bạn ấy.”

“Được được được, bọn chị bày bàn trước, mau lên nhé, cưng.” Tiểu Mã nhắm mắt điệu đà hôn gió hai cái, xỏ dép lê đi lên lầu.

Cửa mở, ánh đèn trong và ngoài ký túc xá liền thành một dải, Trần Phiêu Phiêu kéo ghế qua, để lại giấy nhắn cho Tề Miên: “Miên Miên, tớ ở tầng trên phòng 1105.”

Nếu về mà không mở được cửa, thì lên lầu lấy chìa khóa.

Viết xong dán lên cửa, Trần Phiêu Phiêu xách theo chìa khóa và điện thoại ra ngoài, tắt đèn thì nhìn thấy cốc nước trên bàn, nghĩ ngợi không biết có nên mang theo không, đánh mạt chược mấy tiếng chắc chắn sẽ khát. Cô mím môi: “bụp” một tiếng dứt khoát tắt đèn, đi về phía thang máy.

Phòng 1105 luôn mát mẻ hơn ký túc xá của họ, không biết là do tâm lý hay là do cao hơn hai tầng, cửa khép hờ, giường gần ban công có máy xông tinh dầu, hình như là mùi trà xanh. Ở giữa kê một chiếc bàn gấp hình vuông, bốn chiếc ghế được đặt ở bốn hướng Nam Bắc Đông Tây, ba đàn chị mặc đồ ngủ đã ngồi sẵn, vừa nghịch mạt chược, vừa chơi điện thoại.

“Đến rồi à.” Thê Tử nhìn thấy Trần Phiêu Phiêu đầu tiên, nhiệt tình vẫy cô qua.

Trần Phiêu Phiêu mỉm cười đáp lại, đi qua chỗ ngồi của Đào Mạn, đèn bàn nhỏ đang bật, sách vở trên giá sách bên phải xếp ngay ngắn, còn có mấy món đồ dưỡng da thường dùng, máy tính đang mở, nhưng màn hình đen, bên cạnh có quyển sổ đang mở.

Cô ấy không có ở đây, mà góc nhỏ yên tĩnh chờ người đi qua, bất giác khiến Trần Phiêu Phiêu có chút rung động.

“Học muội em ngồi đây đi.” Lão Hải kéo chiếc ghế đối diện cửa ra.

Trần Phiêu Phiêu chú ý thấy bên cạnh bàn của Đào Mạn không có ghế, chắc là bị “trưng dụng” rồi, hơi khó xử: “Ừm…” Hay là cô đi lấy ghế của mình qua đây.