Phiêu Phiêu Bất Định, Miểu Miểu Nhất Sinh

Chương 29

Đầu bên kia không có động tĩnh, trái tim nhỏ bé của Trần Phiêu Phiêu như bị một chiếc dùi nhỏ cỡ ngón tay gõ nhẹ liên hồi.

Năm phút sau, nhận được một tấm ảnh.

Thời khóa biểu của Đào Mạn.

Trần Phiêu Phiêu khẽ hít một hơi, cười rộ lên, giơ tay chống lên gò má hồng hồng, đặt điện thoại nằm ngang trên bàn, ngón trỏ tay trái gõ nhẹ như chuồn chuồn đạp nước: “?”

“Không phải nói, làm mất rồi sao?”

Cách trả lời của Đào Mạn vĩnh viễn kín kẽ như vậy, làm mất rồi, cô ấy vừa hay có, gửi cô một bản, còn về việc có ẩn ý gì không, cô ấy không nói.

“Đã nhận.” Trần Phiêu Phiêu cũng không nói.

Tắt điện thoại kết thúc cuộc trò chuyện, Trần Phiêu Phiêu bằng sự nhạy cảm của mình đã có giác quan thứ sáu, Đào Mạn có chút mập mờ với cô, không giống lắm với bầu không khí giữa đàn chị và đàn em. Nồng độ mập mờ bao nhiêu cô không dám chắc, nhưng Đào Mạn đang cho phép cô tiếp cận mình, giống như có một bàn tay vô hình, không dùng sức đẩy cô ra.

Buổi tối Trần Phiêu Phiêu lại rủ Đào Mạn đi tắm, trước khi tắm Trần Phiêu Phiêu nói buổi tối ăn no quá, đi dạo hai vòng sân thể dục trước đã.

Có người chạy bộ ngang qua, cánh tay Trần Phiêu Phiêu vô tình chạm vào Đào Mạn; quả bóng đá bị đá lệch bay tới, Đào Mạn giơ tay kéo Trần Phiêu Phiêu một cái.

Chỉ chút tiếp xúc cơ thể không đáng kể này, giống như ngọn nến lay động, yếu ớt, thổi một cái liền tắt, nhưng luôn khiến Trần Phiêu Phiêu tâm loạn như ma.

Ngày hôm sau, các cô hẹn nhau đi ăn lẩu, lẩu ở nhà ăn rất đơn sơ, mùi vị cũng chẳng ngon lành gì, các cô đều nhất trí cho rằng sữa đu đủ ở quầy bên cạnh đáng tiền hơn.

Trần Phiêu Phiêu xoa xoa cái bụng căng tròn trở về ký túc xá, An Nhiên đang đặt vé máy bay về nhà dịp Quốc khánh, La Nguyệt khom lưng ghé sát cùng cô ấy xem chuyến bay, quê hai người họ cùng một tỉnh, là hai thành phố lân cận, La Nguyệt muốn bay cùng nhau về cho có bạn.

“Chúng ta đặt chuyến sớm đi, rẻ hơn một chút, dậy sớm một chút là được.” La Nguyệt nói.

“Chuyến này hơn sáu giờ, hai chúng ta phải dậy từ ba bốn giờ, thang máy không mở, phải xách hành lý xuống, hơn nữa không có tàu nhanh ra sân bay, đi taxi phải hơn một trăm.” An Nhiên giúp cô ấy tính toán: “Cậu tính xem, có phải cũng tốn tiền gần bằng đi chuyến bình thường không.”

Quay đầu thấy Trần Phiêu Phiêu trở về, An Nhiên thuận miệng hỏi: “Phiêu Phiêu, cậu sắp xếp thế nào vào dịp Quốc khánh?”

Trần Phiêu Phiêu cắn ống hút sữa đu đủ: “Tớ không biết.”

Vé máy bay về nhà đắt, nếu đi tàu hỏa thì lại lích kích. Có lẽ cô có thể đi làm thêm, tiền lương ngày nghỉ lễ tương đối cao.

Nghĩ ngợi, cô mở máy tính, vào diễn đàn trường, thường thì bên trong sẽ đăng một số thông tin việc làm thêm của cựu sinh viên, đáng tin cậy hơn bên ngoài rất nhiều.

Cả buổi chiều, cô sàng lọc một số công việc tương đối phù hợp, ghi chép lại, sau đó xoa xoa cái cổ đau nhức đi tắm.

Lau mái tóc ướt sũng trở về ký túc xá, nhìn thời gian đã hơn tám giờ, trong ký túc xá chỉ có Tề Miên đang lướt video ngắn, thấy cô trở về, liền co chân xỏ dép lê: “Tớ đi tắm đây, cậu không ra ngoài chứ?”

Cô ấy không muốn mang theo chìa khóa, cố ý đợi Trần Phiêu Phiêu trở về rồi mới đi.

Trần Phiêu Phiêu gật đầu, đặt giỏ đồ xuống ngồi lên ghế lau tóc.

Cánh cửa bị Tề Miên vội vàng đóng lại, một lúc sau lại vang lên tiếng gõ cửa.