Sau đó cô ấy nghiêm túc nói với phó chủ nhiệm, cô ấy cảm thấy Tiểu Lam thích hợp làm trưởng bộ phận hơn, bởi vì đường sự nghiệp dài hơn.
Mọi người đều thích cô ấy, trong cuộc đời cô ấy không có gì là không thể.
Càng đến gần, Trần Phiêu Phiêu càng cảm thấy mình cách Đào Mạn càng xa, cô ấy dường như không cần tình yêu, bởi vì giá trị cảm xúc thu được hàng ngày đã đủ khiến cô ấy hưởng thụ.
Nhưng con người luôn không cam tâm, hoa anh đào trên núi càng rực rỡ, càng muốn "chiếm núi Phú Sĩ làm của riêng".
Ngày hôm đó Trần Phiêu Phiêu la cà rất muộn, sau đó cùng Đào Mạn về ký túc xá, hai người họ đi bộ trong khuôn viên trường vào ban đêm, nói chuyện về việc cơm ở nhà ăn nào ngon hơn.
Đi ngang qua rừng cây nhỏ, Trần Phiêu Phiêu bật đèn pin điện thoại lên, ánh đèn quét qua chân Đào Mạn.
Đào Mạn nghiêng mặt nhìn cô.
"Em nghe nói, chị sợ bóng tối.” Trần Phiêu Phiêu nghiêng đầu: “cũng là nghe ngóng được từ Cao Cao."
Khuôn mặt của cô ấy trong mái tóc đen trông đặc biệt nhỏ, mà cái đuôi ngựa Đào Mạn buộc cho cô ấy đã lỏng ra, cô ấy cũng không buộc lại lần nữa, Đào Mạn nhìn những sợi tóc lỏng lẻo của cô ấy, trầm ngâm hỏi: "Em không biết tết tóc à?"
Hình như cô ấy toàn xõa tóc.
Trần Phiêu Phiêu lắc đầu, bà ngoại cô mắt không tốt lắm, còn mẹ cô, chưa đợi cô học được cách tự tết tóc, đã lười dạy tiếp rồi.
Đào Mạn thấy cô có tâm sự, cũng không hỏi thêm nữa, chỉ liếc cô một cái, chớp mắt, một lúc sau lại nhìn cô.
Trần Phiêu Phiêu theo bản năng dùng mu bàn tay xoa cằm, giọng nói mềm mại: "Sao ạ?"
Đào Mạn khẽ nói: "Em rất trắng."
"Hửm?" Rồi sao nữa?
Đào Mạn cười: "Còn sáng hơn cả ánh đèn."
Khi cô ấy nói những lời này, cô ấy cười rất vui vẻ, thậm chí còn có chút linh động suýt chút nữa bị màn đêm nuốt chửng. Tim Trần Phiêu Phiêu lỡ một nhịp, nhìn quầng sáng lay động, suy nghĩ xem liệu cô ấy có ẩn ý gì không.
Đào Mạn sợ bóng tối, thích ánh sáng, mà Trần Phiêu Phiêu còn sáng hơn cả ánh đèn, cô ấy có thích không?
Cô ấy, có thích không?
Nhưng cô không hỏi ra miệng, khi vào thang máy, theo bản năng giúp Đào Mạn ấn tầng 11, lại ấn tầng 9 cho mình, có bạn học xách giỏ đồ đi tắm về, Trần Phiêu Phiêu nhịn một chút, không nói gì.
Về đến ký túc xá, nhanh chóng tắm rửa xong, viết một lúc bài tập, Trần Phiêu Phiêu trèo lên giường, căn cứ vào thời gian Đào Mạn nhắn tin cho cô lúc trước, soạn tin nhắn WeChat gửi đi: "Em tắm xong rồi, đột nhiên nhớ ra dây buộc tóc của chị vẫn ở chỗ em, có cần trả lại cho chị không?"
Đào Mạn trả lời rất nhanh: "Không cần đâu, chỉ là một sợi dây buộc tóc thôi hhhh."
Cuối câu có mấy chữ cái, Trần Phiêu Phiêu nghĩ chắc cô ấy đang cười.
Lần đầu tiên nghiêm túc theo đuổi người khác, thực sự không có kinh nghiệm, không giống với những tâm cơ thường ngày, tiến thoái đều là học vấn, đều càng thêm trăm mối tơ vò.
Đặc biệt là, Đào Mạn dường như có thể nhìn thấu tâm tư nhỏ của Trần Phiêu Phiêu.
Cô có chút không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nhưng người khác lại rất dám hành động. Ngày hôm sau Trần Phiêu Phiêu nhận được lời tỏ tình của một nam sinh lớp bên cạnh, nói cô ấy giống như tuyết, thuần khiết cao quý, Trần Phiêu Phiêu không trả lời, ngày thứ hai, ngày thứ ba, vẫn là tin nhắn tỏ tình, Trần Phiêu Phiêu liền chặn cậu ta.
Hành động này dường như đã chọc giận kẻ theo đuổi có khuynh hướng "siêu nam tính", cậu ta đổi bốn năm số điện thoại để quấy rối cô, mắng cô làm giá cái gì, gà rừng mà tưởng phượng hoàng.