Phiêu Phiêu Bất Định, Miểu Miểu Nhất Sinh

Chương 10

Đào Mạn không nói gì nữa, mỉm cười tiếp tục giới thiệu.

Mà Trần Phiêu Phiêu lại bị sự việc xen ngang này làm cho mê mẩn, cô là một người đặc biệt hư vinh, mà việc được "chỉ đích danh" trước đám đông, thực sự quá thỏa mãn lòng hư vinh của cô.

Mặt đỏ bừng, mãi cho đến khi tan họp.

Gió ngày hôm đó mang theo cảm giác đầy chuyện xưa, trên đường về ký túc xá, Trần Phiêu Phiêu cũng không nhịn được sờ vết lõm trên cằm, muốn nó tan chậm một chút, chậm thêm một chút nữa.

Sau khi thỏa mãn tâm lý hiếu kỳ "muốn làm người lớn", cuộc sống đại học rất nhanh không còn mới mẻ nữa, mà những lần gặp gỡ với Đào Mạn trở thành nhịp điệu trong bản nhạc bình lặng.

Trần Phiêu Phiêu tích cực đăng ký tham gia công việc luyện tập tiết mục cho liên hoan kịch, với tư cách là thành viên mới, cô cũng chỉ đi theo học hỏi, làm việc vặt, Đào Mạn là tổng đạo diễn của tiết mục, cô có thể ở dưới khán đài nhìn Đào Mạn.

Tuy nhiên, Trần Phiêu Phiêu nhanh chóng phát hiện ra, Đào Mạn đối xử với tất cả mọi người đều "đặc biệt" như vậy, hoặc có thể nói, đối với tất cả mọi người đều "không đặc biệt".

Cô ấy sẽ chống nạnh, nghiêm túc hướng dẫn các diễn viên trên sân khấu, sau đó trong lúc nghỉ ngơi sẽ cười hỏi họ có nóng không, có muốn nghỉ ngơi một chút không.

Cô ấy sẽ nói mình không muốn ăn khi có thành viên đặt thiếu một suất cơm hộp, sau đó trước khi đối phương kịp nói xin lỗi, cô ấy sẽ dịu dàng và tùy ý nói, cho tôi uống ngụm nước ngọt của cậu nhé, khát quá.

Khi nói chuyện với những người quen thân, cô ấy cũng sẽ vô tình đặt tay lên cánh tay của đối phương, sau đó khi nghe thấy tiếng động của bàn ghế sẽ quay đầu lại, hơi nhíu mày nhỏ giọng nói với trưởng bộ phận, đừng để người mới cứ mãi khuân vác đồ đạc.

Sau khi nghe thấy câu này, Trần Phiêu Phiêu liền trong lần tiếp theo, khuân chiếc bàn còn dài hơn nửa người mình, đặt sang một bên mà không gây ra tiếng động lớn.

Cô nghĩ, nếu Đào Mạn cũng có thể chú ý đến mình thì tốt biết mấy, nhưng ngay giây tiếp theo, cô nghe thấy Đào Mạn gọi mình: "Phiêu Phiêu."

"Dạ? Học tỷ?" Trần Phiêu Phiêu ngẩng đầu lên.

Đào Mạn vẫy tay gọi cô qua.

Trần Phiêu Phiêu chỉnh lại quần áo, nhẹ nhàng đi đến bên sân khấu: "Sao ạ?"

Đào Mạn hỏi: "Em có mang dây buộc tóc không?"

"Không ạ." Trần Phiêu Phiêu lắc đầu.

Đào Mạn cười, ra hiệu cho cô quay lại, đưa tay vén mái tóc dài ướt đẫm mồ hôi của Trần Phiêu Phiêu, sau đó tháo dây buộc tóc trên cổ tay mình ra, buộc cho cô một cái đuôi ngựa lỏng.

Động tác của cô ấy rất tùy ý, thậm chí còn nghiêng đầu nhìn kịch bản, nói với diễn viên trên sân khấu: "Đoạn điệp khúc vừa rồi vào hơi muộn."

Nói xong cô ấy vỗ vai Trần Phiêu Phiêu, nói: "Xong rồi, chắc là đỡ nóng hơn rồi đấy."

Rồi không nhìn Trần Phiêu Phiêu nữa, ngẩng đầu nói chuyện với diễn viên trên sân khấu.

Cằm cô ấy rất đẹp, cổ thon dài, cũng có những giọt mồ hôi li ti, giống như được phủ một lớp nhũ quang đắt giá.

Trần Phiêu Phiêu thực ra không thích người khác động vào tóc mình, nếu là người khác, cô sẽ cảm thấy khá là thiếu ranh giới, nhưng ngày hôm đó cô đột nhiên phát hiện ra, Đào Mạn có một bản lĩnh, đó là khiến cho tất cả mọi người đều bật đèn xanh cho cô ấy.

Cô ấy sẽ khiến cho người không thích đυ.ng chạm cơ thể chấp nhận việc cô ấy khoác tay, cũng sẽ khiến cho người cảm thấy tay mình rất xấu nguyện ý để cô ấy cầm lên xem chỉ tay.