Phiêu Phiêu Bất Định, Miểu Miểu Nhất Sinh

Chương 8

Trần Phiêu Phiêu gõ chữ: "Chào Đào Mạn học tỷ."

Úp điện thoại lên ngực, cô nhìn quầng sáng của đèn bàn trên trần nhà bình tĩnh lại một lúc, rồi lại cầm lên, vẫn chưa đợi được tin nhắn trả lời của Đào Mạn, lại nói thêm một câu: "Em rất vui, em không có nhiều kinh nghiệm liên quan đến nhạc kịch, còn tưởng rằng sẽ không được nhận."

Một phút dài đằng đẵng, đối phương mới trả lời: "Giọng hát rất hay."

"Diễn xuất khi đυ.ng phải người lạ cũng không tệ, chị thấy vậy."

Cảm giác bối rối là một trong những cảm xúc cụ thể nhất, vành tai nóng lên, da đầu tê dại, mồ hôi lạnh toát ra từ sau lưng, giống như bị hàng vạn mũi tên nhắm vào.

Trần Phiêu Phiêu đọc đi đọc lại câu này, không biết phải trả lời thế nào.

Nhưng Đào Mạn tốt tính sẽ không bao giờ khiến người khác khó xử, giây tiếp theo mấy tin nhắn liên tiếp được gửi đến.

"Chỉ là nghe Cao Cao nói, em nhìn thấy bọn chị chào hỏi, có hỏi qua về chị."

Cao Cao là hội trưởng kia.

"Đừng căng thẳng, chị không có ý gì khác."

"Khá đáng yêu."

Cuối cùng là một nhãn dán, dùng để hóa giải sự bối rối.

Trần Phiêu Phiêu rất ít khi có những cảm xúc trái ngược nhau, nhưng lúc này lại có. Não cô bắt đầu bốc cháy từ khi nhìn thấy bốn chữ "khá đáng yêu", ôm điện thoại trở mình, vén tấm chăn mỏng đang phủ lên làn sóng nhiệt ra.

Tuy nhiên, cùng lúc đó, trái tim lại lạnh đi một mảng, nếu như câu nói trước đó, ở một mức độ nào đó vẫn có thể hiểu ra một chút tính chất "thả thính", thì ba câu này lại quá mức thẳng thắn rồi. "Les" thường uyển chuyển, mà học tỷ "thẳng" lại càng không tiếc lời khen ngợi học muội đáng yêu.

Trằn trọc, cô vì mấy câu nói của Đào Mạn, thức trắng đến tận nửa đêm.

Cuộc sống tân sinh viên với nhịp độ nhanh giống như bồn cầu xả nước cuốn trôi những suy nghĩ không sạch sẽ, nghe An Nhiên và La Nguyệt cãi nhau vì ăn bún ốc trong ký túc xá, lại nghe La Nguyệt và Tề Miên cãi nhau vì địa bàn phơi quần áo, sau đó Tề Miên kéo hai người còn lại đến phòng nước nóng xỉa xói An Nhiên tan học về muộn mà không mang chìa khóa, lần sau không ai được mở cửa cho cậu ta nữa.

Trần Phiêu Phiêu yên lặng hóng hớt, bên trái nói một câu "Đúng là không tốt lắm", bên phải hùa theo một câu "Như vậy đúng là hơi quá đáng", rất nhanh đã đến ngày họp mặt câu lạc bộ.

Cô đến tiệm làm tóc bên cạnh nhà tắm của trường gội đầu từ sớm, mái tóc tỉa layer được sấy hơi cụp vào trong, mái tóc xoăn uốn sau khi thi đại học xong vừa xinh xắn vừa có chút trưởng thành, lại cẩn thận chọn một chiếc váy liền thoải mái trang trí bằng vải denim, không phô trương, nhưng vẫn có chút điểm nhấn.

7 giờ 15 phút, đèn trong tòa nhà giảng đường đã tắt hơn một nửa, nhưng sáng lên trong khuôn viên trường yên tĩnh, giống như những chiếc thuyền chuối chở đầy giấc mơ.

Có mùi đồ ăn thoảng qua khi có người xách hộp cơm đi ngang, có mùi hoa dạ lan hương của loài cây xanh không tên nào đó.

Trần Phiêu Phiêu lên thang máy vào phòng học, bên trong đã có vài ba bạn học sinh ngồi, một mùi hương sữa tắm thoang thoảng, hình như có mấy người vừa mới tắm xong đã đến. Chị gái đeo kính mập mạp là phó xã trưởng, ngồi ở hàng đầu tiên, vẫy Trần Phiêu Phiêu qua ký tên.

Nghe nói xã trưởng là một đàn anh khoa Công nghệ thông tin, nhưng đã sớm không quản chuyện của câu lạc bộ nữa, hôm nay cũng không đến.