Phiêu Phiêu Bất Định, Miểu Miểu Nhất Sinh

Chương 7

Quá trình phỏng vấn rất ngắn, Trần Phiêu Phiêu hát một đoạn ngắn, về cơ bản là kết thúc, khi hát đến đoạn cuối, cô nhìn thấy Đào Mạn hơi cúi người xuống, vượt qua người bạn ở giữa, đưa tay chỉ vào mặt bàn phía trước chị gái đeo kính, xin một tờ giấy.

Chắc là tờ giấy ghi chép điểm số của chị gái đeo kính dành cho Trần Phiêu Phiêu.

Sau đó cúi đầu, mím môi, hàng mi xinh đẹp khẽ chớp, từ trên xuống dưới quan sát đánh giá của câu lạc bộ đối với Trần Phiêu Phiêu.

Động tác không tiếng động, khiến tim Trần Phiêu Phiêu lại đập thình thịch.

Giống như đang thổi bóng bay, nhưng đối phương lại thong thả, cũng không biết đến khi nào, mới có thể phồng lên.

Trần Phiêu Phiêu cảm thấy, có lẽ mình thật sự thích Đào Mạn rồi, cho dù ban đầu là vì sự hư vinh nông cạn, nhưng nhịp tim không lừa được người, nhịp tim luôn luôn thành thật.

Cô có chút choáng váng trở về ký túc xá, cả buổi chiều ngay cả lướt diễn đàn cũng không tập trung.

Câu lạc bộ nói phải chờ thông báo, nhưng cũng không nói rõ là phải chờ bao lâu, một ngày? Hai ngày? Hay ba ngày?

Theo thói quen ôm đầu gối, ngón trỏ vô thức nhấp vào chuột, lách cách, lách cách, lách cách.

Màn hình máy tính trong tầm nhìn mờ ảo trở nên nhòe đi, chớp mắt một cái lại rõ ràng.

Sau cuộc gặp gỡ ngắn ngủi, không hiểu sao lại có chút hụt hẫng, cô và Đào Mạn có lẽ là người của hai thế giới khác nhau, nếu câu lạc bộ không nhận cô, thì thật sự sẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa.

Đợi đến khi bóng trăng ngả về tây, điện thoại vẫn không có động tĩnh gì, Trần Phiêu Phiêu tắm rửa sấy tóc xong, ấn sáng màn hình điện thoại, 10 giờ 43 phút.

Một lát nữa là tắt đèn, cô sớm đã leo lên giường, kéo rèm lại, gối đầu lên gối nghịch điện thoại.

11 giờ, đèn điện đúng giờ tắt, trong ký túc xá chỉ còn lại mấy ngọn đèn bàn sạc điện.

Ánh đèn vàng mờ bao bọc lấy màn đêm yên tĩnh và dài đằng đẵng.

Trên đỉnh điện thoại đầu tiên xuất hiện biểu tượng một phong thư nhỏ, sau đó mới hiện lên thông báo "Bạn có một tin nhắn mới" trong giao diện phần mềm.

Nụ cười của Trần Phiêu Phiêu tràn đến tận mắt, tất nhiên là cô đã có dự cảm.

Một số điện thoại lạ, đầu số 158, câu đầu tiên là: "Chào em, Phiêu Phiêu."

Cô lướt nhanh qua một lượt, đại ý là thông báo cô đã qua vòng phỏng vấn, thứ Ba tuần sau sẽ họp mặt tân thành viên ở phòng 503, giảng đường số 2, nếu không có vấn đề gì thì hãy trả lời.

Khóe miệng Trần Phiêu Phiêu không ngừng cong lên, lạch cạch gõ chữ trả lời đã nhận được. Lại hỏi thêm một câu: "Cho em hỏi sau này sẽ liên lạc với chị ạ? Em muốn lưu lại phương thức liên lạc của câu lạc bộ ạ."

"Kết bạn WeChat với chị đi, chính là số điện thoại này."

Trần Phiêu Phiêu nhìn tin nhắn hai giây, có lẽ là một người rất nghiêm túc, dấu câu sử dụng rất chính thức.

Trong giao diện WeChat nhập số điện thoại, ảnh đại diện màu xám trắng, ID là ký hiệu một con cá voi nhỏ, nhưng Trần Phiêu Phiêu có linh cảm là một đàn chị.

Vì vậy cô chào hỏi trước: "Chào học tỷ, em là Trần Phiêu Phiêu."

"Chị là Đào Mạn." Đối phương trả lời.

...

Trong lòng Trần Phiêu Phiêu ngưng đọng ba giây, phản ứng đầu tiên là quay lại nhìn ảnh đại diện của cô ấy, hình như là một bãi biển ở bên vách đá.

Cá voi, bãi biển, cô ấy rất thích biển sao?

Không biết nên nói gì, nhưng lại không nỡ kết thúc cuộc trò chuyện, tai hơi nóng lên, lòng bàn tay cũng có chút mồ hôi.