Xuyên Không Thành Pháo Hôi, Đi Chinh Phục Phản Diện

Chương 19: Tô Tố Và Những Vị Khách Bất Ngờ

Vừa định buông điện thoại sau khi giải quyết xong công việc, Tô Tố chợt nhận ra có vài tin nhắn mới trong WeChat. Mạch máu thái dương cô giật nhẹ, cô nhấp vào xem, thì ra là tin nhắn từ cô trợ lý nhỏ, thông báo có vài tài liệu khẩn cấp cần cô ký gấp.

Tô Tố ôm ngực, thầm than, làm nhà tư bản, muốn có một giấc ngủ ngon sao mà khó khăn đến vậy! Hoàn hồn, cô gửi định vị biệt thự cho Lâm Ngật Ngật, dặn mang tài liệu đến vì cô thực sự không muốn ra ngoài.

Sắp xếp xong xuôi, Tô Tố đứng dậy đi rửa mặt. Một lát nữa trợ lý sẽ tới, cô không thể quá lôi thôi được, nếu không sẽ tổn hại hình tượng "bá đạo tổng tài" của mình. Rửa mặt xong, cô lười thay đồ, vẫn mặc chiếc váy ngủ lụa đen hai dây, xuống thẳng lầu dưới.

Tần Mai đang lau tay vịn cầu thang, nghe tiếng bước chân thì ngẩng lên, thấy Tô Tố, hỏi: "Phu nhân tỉnh rồi ạ? Ngài muốn ăn gì để tôi làm ngay?"

Vừa nhắc đến ăn, bụng Tô Tố như hưởng ứng, khẽ kêu lên. Cô dừng bước, suy nghĩ một lát rồi trả lời: "Cháo trứng bắc thảo thịt băm đi."

Tần Mai cười đáp: "Vâng ạ."

Lúc Tô Tố xuống lầu, vừa hay chạm mắt với Thịnh Cảnh đang ngồi ở khu vực nghỉ ngơi, nhìn lên cầu thang. Thấy cô gái nhỏ ngoan ngoãn, xinh xắn, Tô Tố khẽ cười, lộ ra má lúm đồng tiền đáng yêu, hỏi: "Tiểu Cảnh không đi nghỉ ngơi sao?"

Thịnh Cảnh lần đầu tiên thấy nụ cười phóng khoáng của người phụ nữ lại có má lúm đồng tiền duyên dáng đến thế, vừa dịu dàng lại vừa xinh đẹp, khiến cô như muốn say trong đó. Cô không khỏi gãi gãi vạt áo, "Em không buồn ngủ, Tô dì ơi, sao dì tỉnh rồi ạ?"

Tô Tố đi đến sofa, ngồi xuống, "Haizz, tại có chút việc thôi, đành phải hi sinh giấc ngủ chút vậy." Giọng cô có chút oán trách, kèm theo cả chút ủy khuất.

Thịnh Cảnh nhìn cô, chiếc váy lụa hai dây không giấu được đường cong quyến rũ, phần ngực hờ hững càng thêm gợi cảm. Thịnh Cảnh đỏ mặt, vội dời mắt, vô tình lại bắt gặp đôi chân dài thon thả, nuột nà của cô. Hoảng hốt, cô nhanh chóng nhắm mắt lại.

Tô Tố vội bật TV, không để ý đến vẻ khác thường của cô gái nhỏ. Cô chuyển sang kênh kinh tế tài chính, chăm chú xem.

Trong khi Tô Tố mải mê nhìn TV, ánh mắt Thịnh Cảnh lại dán chặt vào cô.

Tinh... tinh... tinh...

Tô Tố vừa xem được một lát, chuông cửa video của biệt thự đã vang lên. Quản gia vừa mở cửa, một giọng nói quen thuộc đã vang vọng vào nhà, rót thẳng vào tai Tô Tố: "Tiểu Tố Tử, mau ra nghênh giá! Tỷ đến thăm ngươi này, bất ngờ không, ngạc nhiên chưa!"

Tô Tố giật mình, không ngờ cô này lại tìm đến tận nhà. Cô đứng dậy đón khách, vẫn dùng giọng điệu châm chọc quen thuộc: "Ôi chao, người bận rộn đây mà, vẫn còn nhớ đến tôi cơ đấy!"

Quả nhiên, Tống Phi Diên không hề thấy có gì không ổn, ngược lại càng thêm nhiệt tình, ôm chầm lấy cô, thân hình cao 1m7 siết chặt lấy Tô Tố lắc lư: "Ôi dào, Tiểu Tố Tử, người ta yêu quý cậu nhất mà!"

Tô Tố vốn đã không ngủ đủ, giờ lại còn chưa ăn gì, bụng thì rỗng, người thì không có sức, suýt chút nữa bị cô ta làm cho ngạt thở. Cô giơ tay đẩy Tống Phi Diên ra, ghét bỏ nói: "Thôi đi, đừng ôm chặt thế, nghẹt thở chết mất."

Tống Phi Diên quá quen với thái độ ghét bỏ của Tô Tố, ngoan ngoãn buông cô ra, nhưng miệng vẫn cãi lại: "Chẳng phải tại lâu rồi không gặp cậu nên nhớ cậu sao!"

Tô Tố cúi đầu đánh giá người phụ nữ thấp hơn mình một chút. Cô ta mặc một bộ sườn xám ôm sát màu vàng ánh kim, trước ngực đầy đặn, sau lưng thon thả, ngũ quan tinh xảo, tóc dài búi sau đầu. Nhìn qua thì có vẻ tao nhã, tri thức, đoan trang, nhưng không ngờ khi nói chuyện lại nũng nịu, làm bộ làm tịch thế này.

Không nhịn được, cô lườm Tống Phi Diên một cái: "Cậu có thể nói chuyện bình thường thôi được không? Cứ “người ta” mãi, nổi hết cả da gà."

Tống Phi Diên lập tức xù lông: "Cậu đúng là đồ quỷ vô lương tâm, dám ghét bỏ tôi! Mà chẳng phải cậu bảo buồn ngủ sao?"

Tô Tố có chút chột dạ liếc cô một cái, vẫn cố cãi: "Tại có việc đột xuất thôi, tí nữa làm xong tôi ngủ bù."

Tống Phi Diên biết tỏng cô đang giở trò, cô thừa hiểu tính của bạn mình, nếu không cũng chẳng đến thẳng đây tìm cô. Cô vẫy vẫy tay: "Thôi đi, mau đi làm việc đi, chờ cậu xong, hôm nay nhất định phải đi ra ngoài với tôi đấy!"

Tống Phi Diên đi nước ngoài một chuyến không quên bạn thân, mua cho cô hai túi lớn toàn trang sức, túi xách... xách nặng cả tay, vừa vào nhà đã ném bịch xuống đất.

Quản gia vội vàng chạy tới thu dọn, mang thẳng lên phòng thay đồ của Tô Tố.

Tống Phi Diên đi vào trong mới để ý thấy Thịnh Cảnh đang ngồi trên sofa, cô kinh ngạc thốt lên: "Oa! Đây là con gái nuôi của Tiểu Tố Tử phải không? Lớn lên xinh quá trời luôn!"

Tô Tố đi theo sau, huých cô một cái: "Đừng có hốt hoảng vậy, làm Tiểu Cảnh sợ bây giờ." Nói rồi, cô hất cằm về phía Tống Phi Diên, bảo Thịnh Cảnh: "Tiểu Cảnh, con gọi cô ấy là cô Tống đi."

Thịnh Cảnh cụp mắt xuống, nhỏ giọng gọi: "Cô Tống ạ."

Cô bé lạnh lùng quan sát hai người đang trêu đùa nhau, ngón tay đặt bên cạnh khẽ cong lên.

Thịnh Cảnh có chút không vui, đặc biệt là khi thấy cô Tống ôm chầm lấy Tô dì. Cô đặc biệt muốn tiến lên tách hai người họ ra. Cảm giác chiếm hữu đột ngột mãnh liệt ập đến khiến cô nhất thời khó lòng chống đỡ. Hơn nữa, cô còn cảm thấy lo lắng, cảm xúc này thật lạ lẫm, cô có chút sợ hãi.

Tần Mai làm xong cháo, bưng lên bàn, mời Tô Tố ra ăn cho nóng.

Tô Tố vừa ngồi vào bàn, chuông cửa lại reo.

Quản gia mở cửa, Lâm Ngật Ngật ôm một chồng tài liệu đi vào.

Cô đảo mắt nhìn một lượt, thấy Tô Tố đang ngồi ở bàn ăn. Thấy cô mặc đồ ở nhà, lại để mặt mộc, toát ra vẻ dịu dàng, Lâm Ngật Ngật thầm gào thét trong lòng: A! Da của Tô tổng đẹp quá đi! Mặc đồ ngủ Tô tổng trông thật là dịu dàng! Nhưng ngoài mặt cô vẫn giữ vẻ nghiêm túc, chuyên nghiệp.