Xuyên Không Thành Pháo Hôi, Đi Chinh Phục Phản Diện

Chương 18: Hoảng Hốt Trong Mơ

Cô hoảng hốt nhận ra hai cánh tay mình đang đặt trên hông và đùi người đối diện. Khi nâng tay lên, cô mới sững sờ nhận ra mình đang mặc một chiếc váy ngủ xa lạ. Sau một hồi suy nghĩ, một cảm giác xấu hổ len lỏi trong lòng, cô vội rụt người lại, xấu hổ cuộn tròn trong lòng ngực người phụ nữ.

Tô Tố bị động tĩnh đánh thức, mơ màng đưa tay sờ trán cô, nhận ra đã hết sốt mới yên tâm. Cô khẽ vỗ lưng Thịnh Cảnh, giọng nhẹ nhàng hỏi: “Tiểu Cảnh, hôm qua em sốt cao, giờ thấy thế nào rồi? Còn khó chịu không?”

Thịnh Cảnh hơi ngượng ngùng, mặt đỏ bừng, cả vành tai cũng ửng hồng như tôm luộc, e thẹn đáp: “Em không sao rồi ạ, cảm ơn dì Tô.”ô Tố nghe thấy cách xưng hô của cô bé có chút ngẩn người, có lẽ do ảnh hưởng từ thói quen ở Thịnh Quốc mà cô bé vẫn coi cô như dì. Tuy vậy, cô cũng không bận tâm đến cách gọi, nhìn vành tai ửng hồng của cô bé, khóe miệng cô khẽ nhếch lên, rồi lại che miệng ngáp một cái, khẽ "ừ" một tiếng.

Tô Tố cố nén cơn buồn ngủ, ngồi dậy hỏi: “Em xem chân thế nào rồi, đỡ hơn chưa?”

Thịnh Cảnh khẽ cử động chân, thấy không còn đau nhức nữa, chỉ hơi tức nhẹ. Cô đặt chân xuống đất, phát hiện mình có thể tự đi lại được liền vui mừng nói: “Đỡ nhiều rồi ạ, dì Tô, em có thể tự đi rồi!”

Tô Tố cười nói: “Xem ra thuốc có tác dụng rồi đấy, lát nữa dì bôi thuốc cho em thêm lần nữa. Tiểu Cảnh đi rửa mặt đi, rồi dì thay thuốc cho trán và cổ chân cho em.” Nói rồi cô đứng dậy định đỡ cô bé vào nhà vệ sinh.

Sau khi Thịnh Cảnh rửa mặt xong, Tô Tố thay thuốc cho trán, rồi nhẹ nhàng bôi thuốc lên mắt cá chân, sau đó bắt đầu xoa bóp cổ chân, vừa xoa vừa giải thích: “Xoa bóp giúp thuốc thẩm thấu tốt hơn, sẽ nhanh khỏi hơn đấy.”

Thịnh Cảnh nhìn người phụ nữ đang dịu dàng xoa bóp chân cho mình, trong lòng không khỏi nghĩ, giá như cô ấy là người thân của mình thì tốt biết bao, như vậy cô có thể ở bên cạnh cô ấy mãi mãi.

Tô Tố xoa bóp một lúc, đợi thuốc ngấm hết thì bảo: “Được rồi Tiểu Cảnh, xuống lầu ăn cơm đi.”

Dưới ánh nắng sớm mai, Thịnh Cảnh nhìn rõ những tia máu đỏ trong mắt Tô Tố, cô nắm chặt vạt áo, nhỏ giọng hỏi: “Dì Tô, dì không ăn sáng ạ?”

Tô Tố đưa tay xoa đầu cô bé, cười nói: “Dì buồn ngủ quá, muốn ngủ thêm một chút, em xuống ăn đi, ăn xong nhớ uống thuốc, rồi nói với dì Tần là đừng gọi dì dậy nhé.”

Thịnh Cảnh buồn bã đáp lời rồi lưu luyến rời đi.

Khi xuống lầu, Tần Mai đang bận rộn trong bếp, nghe thấy tiếng động liền thò đầu ra, thấy Thịnh Cảnh thì nói: “Cô chủ, cơm ở trên bàn rồi, phu nhân không xuống cùng ạ?”

Thịnh Cảnh chậm rãi tiến đến bàn ăn, đáp: “Dì Tô bảo dì ấy không ăn, dì ấy buồn ngủ.”

Tần Mai tiếp tục dọn dẹp bếp, nghĩ đến tối qua phu nhân chắc đã thức trắng đêm chăm sóc cô bé, liền nói: “Hôm qua cô chủ sốt cao, phu nhân đã thức cả đêm chăm sóc cô, còn gọi cả bác sĩ đến khám cho cô nữa đấy.

Thịnh Cảnh hiểu rõ Tô Tố rất tốt với mình, nhưng không ngờ cô lại tận tâm tận lực đến vậy. Cô mím môi, nhớ lại dáng vẻ dịu dàng của người phụ nữ khi xoa bóp chân cho mình, ánh mắt cô có chút thay đổi.

Tần Mai thấy phu nhân quan tâm đến cô Thịnh một cách chân thành, không hề giả tạo, nghĩ ngợi rồi nói thêm: “Cô chủ, phu nhân tuy có vẻ hơi lạnh lùng, khó gần, bên ngoài cũng có nhiều lời đồn không tốt về cô ấy, nhưng thực ra cô ấy là người tốt, hơn nữa cô ấy đối xử với cô cũng rất chân thành.”

Thịnh Cảnh liếc nhìn Tần Mai, khẽ nói: “Dì Tần, con biết rồi ạ.”

Sau khi ăn xong, Thịnh Cảnh ngồi trên sofa tiêu cơm, cô chậm rãi lẩm bẩm từng chữ: “Tô, Tố.”

Tô Tố đang ngủ ngon thì nghe thấy điện thoại trên tủ đầu giường rung lên. Vì mí mắt quá nặng, cô không buồn để ý, dứt khoát kéo chăn trùm kín đầu. Cô tính làm ngơ, "bịt tai trộm chuông", "mắt không thấy, tâm không phiền". Nhưng điện thoại vẫn không ngừng rung, như thể muốn nói: "Cô không nghe máy, tôi sẽ cứ gọi mãi!

"A!" Tô Tố nhắm mắt gầm nhẹ một tiếng, sau đó bực bội duỗi chân trong chăn. Cuối cùng, cô vẫn run rẩy vươn tay lấy điện thoại, nheo mắt nhìn tên hiển thị, là "Tiểu Diều Tử".

Tô Tố chưa tỉnh ngủ, não bộ vẫn chưa hoạt động, phải một lúc mới nhớ ra. Tiểu Diều Tử tên thật là Tống Phi Diên, vì nguyên chủ là người lạnh nhạt và không thích giao thiệp, nên cô ấy được xem là người bạn thân duy nhất của cô, hai nhà lại là thế giao. Tống Phi Diên tính tình phóng khoáng, hoạt bát, rất giỏi khuấy động cảm xúc người khác."

Tô Tố vừa chạm vào nút nghe, đầu dây bên kia liền vọng đến một giọng nữ quyến rũ, "Tiểu Tố Tử, chị đây về rồi! Mau ra đây gặp mặt!"

Tô Tố không mở mắt, thuận miệng đáp: "Không đi, đang ngủ."

Đầu dây bên kia, Tống Phi Diên tức giận chửi một tiếng: "Mẹ kiếp!"

Sau đó, cô cô gào lên: "Tiểu Tố Tử, cậu không phải là người! Bận rộn suốt thời gian dài như vậy cũng không liên lạc, chị đây vất vả lắm mới về nước, cậu còn không mau ra đây gặp chị, chẳng lẽ chị còn không bằng giấc ngủ của cậu à? Cậu làm tổn thương trái tim bé nhỏ của chị rồi, huhu..."

Tô Tố bị giọng nói lớn của cô làm cho hết cả buồn ngủ, đối phương rõ ràng là giọng ngự tỷ rất hay, lại cứ phải la hét phá tan vẻ đẹp đó, quả thực là phí của trời, Tô Tố không nhịn được thầm chửi. Sau đó cô mới nhớ ra, Tống Phi Diên vì công việc đã bị cha cô phái đi nước ngoài gần hai tháng, trong thời gian đó hai người vì đều bận nên ít liên lạc, không ngờ cô ấy vừa về nước đã tìm cô gặp mặt, xem ra người bạn này vẫn rất quan trọng với cô.

Tô Tố kết thúc hồi tưởng, vội vàng giải thích: "Tớ thật sự buồn ngủ quá, lần sau tớ nhất định sẽ dẹp hết lịch trình để đi gặp cậu, được chưa, bái bai."

Nói một hơi xong, không để đối phương kịp phản ứng, Tô Tố trực tiếp ngắt máy.