Bọn Họ Đều Tranh Nhau Gọi Tôi Là Daddy

Chương 6

Quán bar này còn chưa khai trương, bên ngoài cửa có một con gấu nhỏ đang phát tờ rơi. Bên trong, một nhóm người mặt mũi hung tợn ngồi vây quanh một chiếc bàn, mỗi người đều đang phát biểu về thất bại của bản thân.

Lão nhị may mắn thoát chết trở về, trốn vào góc khuất trên chiếc ghế dài không mấy ai để ý, uống từng ngụm rượu lớn, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Cũng may người quen biết toàn những kẻ có chút bản lĩnh, nếu không e rằng hắn đã phải bỏ mạng ở đó rồi.

Đặt chén rượu xuống, hắn thò tay vào túi tìm thuốc.

Động tác bỗng khựng lại, đầu ngón tay chạm phải một vật cứng cáp, thô ráp.

Hắn lén lút nhìn quanh, thấy không ai chú ý liền khẽ mở miệng túi. Một viên hồng ngọc lớn chói lóa ánh lên trước mắt hắn. Trông nó có vẻ rất quen thuộc. Trong đầu chợt lóe lên hình ảnh ống tay áo bạc nhược kia, dường như có mang theo thứ này.

Khóe miệng hắn nhếch lên không kìm được. Hắn nhìn qua đã biết đây chắc chắn là bảo vật thật. Viên ngọc lớn như vậy, ít nhất cũng phải đáng giá mười vạn tám vạn. Quả nhiên, sau cơn hoạn nạn sẽ có phúc lớn. Không chỉ giữ được mạng mà còn kiếm lời.

Tên ngốc kia, cứu người mà còn mang theo món đồ quý như thế này.

Hắn cẩn thận dùng ngón tay kẹp viên ngọc, giấu vào lòng bàn tay, ánh mắt tham lam lén lút ngắm nhìn. Đột nhiên, hàng loạt tiếng kính vỡ vang lên. Hắn giật bắn mình, suýt chút nữa đánh rơi viên ngọc. Vội vàng nhét lại vào túi, hắn quay đầu nhìn thấy vài người mặc đồng phục vũ trang, một tay cầm dây thừng nhảy qua cửa sổ bị phá vỡ, tay kia cầm súng bắt đầu bắn xối xả.

Cảnh tượng này giống hệt những gì hắn đã thấy vô số lần trên phim ảnh.

*

Trì Nghiễn Tây hít một hơi sâu. Luồng khói cuối cùng tràn vào khoang miệng, quét sạch phế quản, làm gián đoạn dòng suy nghĩ của hắn.

Hắn dụi tắt điếu thuốc, nhíu mày.

Đây là thuốc lá gì? Sao chẳng có chút mùi khói nào? Giữa môi răng vẫn còn vương chút vị đắng và hương cam thoang thoảng.

Hắn không hút thuốc lá.

Hắn luôn cảm thấy những người nghiện thuốc lá lâu năm đều mang một mùi khói ám rất khó chịu. Trên người Úc Chấp không có mùi đó.

Nhưng điếu thuốc này... có phải thuốc lá thật không?

Không đúng! Đây không phải lúc để nghĩ ngợi mấy chuyện này. Hắn nhanh chóng đứng dậy, vài lần định vứt tàn thuốc nhưng lại chần chừ. "Sách!" Hắn bực bội thở dài. Sao trong nhà này không thể đặt thêm vài cái gạt tàn chứ?

*

Úc Chấp dựa theo bản đồ trong đầu, đi qua khu dinh thự rộng lớn của Trì gia mà chẳng gặp bất kỳ trở ngại nào. Những người hầu mặc đồng phục trắng đen cúi đầu cung kính ra hiệu mời hắn tiến vào. Hắn khẽ gật đầu, theo sau người hầu đi vào bên trong.

Cảnh tượng trước mắt là những cột kèo chạm trổ bằng gỗ lim tinh xảo, tường gạch màu trầm lấp lánh ánh sáng lạnh lẽo. Không gian yên tĩnh và uy nghiêm khiến người ta không khỏi chùng bước, nín thở. Tất nhiên, điều này không bao gồm Úc Chấp.

Hắn nghĩ: Những căn nhà như thế này mà bị thiêu cháy chắc cũng đẹp lắm.

Khi đến đại sảnh, người hầu dừng lại:

"Lão gia, Úc tiên sinh đến."

Úc Chấp nhìn về phía chủ vị. Một lão nhân tóc bạc, dáng vẻ điềm đạm đang cầm chén trà sứ men xanh, nhẹ nhàng thổi hơi nóng. Phía dưới là bốn chiếc bàn gỗ tử đàn lớn được sắp xếp cân đối. Dáng ngồi của lão nhân toát lên vẻ uy quyền, tựa như một đế vương.

Trì Minh Qua – người đứng đầu Trì gia, Chủ tịch Liên minh Thương mại Đế quốc, đồng thời cũng là cha của Hồng Tỷ – ngẩng đầu nhìn Úc Chấp. Đôi mắt già nua nhưng vẫn trong trẻo và sắc bén, mang theo sự thông tuệ và trầm ổn. Ông khẽ nói:

"Ngồi đi."

Úc Chấp gật đầu, chọn chỗ ngồi bên trái để không phải lớn giọng khi nói chuyện. Người hầu mang trà bánh lên, mọi cử động đều nhẹ nhàng không phát ra một tiếng động nào.

Hương trà bay thoang thoảng đến chóp mũi Úc Chấp. Hắn nâng chén trà lên, nhấp một ngụm. Đây là Đại Hồng Bào, loại trà thượng hạng.

Trì Minh Qua lên tiếng:

"Ở vùng châu thổ các cậu cũng uống trà sao?"

Úc Chấp nhẹ nhàng đáp:

"Hồng Tỷ thích uống."

Nghe nhắc đến con gái mình, Trì Minh Qua im lặng một lúc. Trong lòng ông hiện lên hình ảnh cô con gái bỏ nhà ra đi, từ bỏ hôn ước, liều mình đến vùng đất hỗn loạn để lập nên một đoàn lính đánh thuê và chăm sóc một đứa trẻ không chung huyết thống.

"Cậu là tình nhân của Khinh Hồng sao?"