Bọn Họ Đều Tranh Nhau Gọi Tôi Là Daddy

Chương 5

Trì Nghiễn Tây không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào trên mặt Úc Chấp. Khuôn mặt đó gần như không thay đổi, chỉ có sự lạnh lùng và chán ghét vô tận.

"Tại sao anh cố ý đánh tôi?"

Trì Nghiễn Tây khó khăn mở miệng. Hắn vẫn không thể tin nổi chuyện này. Rõ ràng hắn xưa nay không bao giờ chỉnh sửa ảnh chụp, làm sao có thể nhầm lẫn được.

Úc Chấp không trả lời. Anh rút từ túi quần ra một hộp thuốc lá màu đen, lấy một điếu thuốc mảnh dài ra ngậm lên môi.

Trì Nghiễn Tây im lặng quan sát. Hắn biết rõ mình không phải đối thủ của Úc Chấp, cũng không muốn tự chuốc lấy thêm đòn đau.

Tiếng bật lửa vang lên, ánh lửa chiếu lên khuôn mặt Úc Chấp, làm làn da trắng bệch của anh phớt một màu ửng đỏ. Khi anh phả khói, lông mày nhíu lại đầy vẻ mất kiên nhẫn, đôi môi mỏng khẽ nhả ra làn khói trắng, làm nổi bật đôi mắt sáng lạnh lẽo.

Một bộ dáng vẻ thoải mái.

Khói thuốc không nồng, mang theo một mùi nhàn nhạt, cay cay.

"Đây là hình phạt vì cậu làm hỏng đồ của tôi."

"Tôi làm hỏng cái gì của anh?"

"Áo khoác."

Trì Nghiễn Tây ngẩn người, nhớ lại chiếc áo khoác hắn đã ném sang một bên. Chỉ vì một chiếc áo khoác thôi sao?

"Anh rất thích chiếc áo đó à?"

"Không."

Trì Nghiễn Tây: ...

Thôi kệ! Đánh anh ta một trận ra trò trước đã! Nếu không ổn thì cứ mất mặt hô người đến đánh phụ hắn!

Úc Chấp rời điếu thuốc khỏi môi, nhàn nhạt nói: “Quên đi, tôi đã chuẩn bị cho cậu một món quà gặp mặt.”

Trì Nghiễn Tây nhìn hắn đầy nghi ngờ. Người này trông không giống kiểu người có lễ nghĩa như vậy.

Úc Chấp lại đưa điếu thuốc lên môi, một tay bóp cằm Trì Nghiễn Tây, ngón cái và ngón trỏ nhẹ nhàng ép buộc khiến hắn há miệng không thể khép lại. Hơi thở của hắn trộn lẫn với mùi khói thuốc đắng nhẹ.

Ánh mắt Úc Chấp lướt qua hàm răng trắng của Trì Nghiễn Tây, tay còn lại thò vào túi áo.

Ngón trỏ và ngón giữa của Úc Chấp đột ngột đưa vào khoang miệng Trì Nghiễn Tây. Hắn trợn to mắt, cố xuyên qua làn khói mờ để nhìn rõ biểu cảm của anh, nhưng trên khuôn mặt Úc Chấp chẳng có chút cảm xúc nào.

Cảm giác này quá mức xâm phạm, khiến tin tức tố Alpha của Trì Nghiễn Tây không thể kiểm soát mà bùng phát, mùi rượu nồng nàn lan tràn khắp không gian.

Nhưng Beta trước mặt lại chẳng có chút phản ứng, chỉ chuyên tâm tìm kiếm nơi yết hầu bằng hai ngón tay. Hành động này tự nhiên đến mức như thể cái miệng này vốn dĩ thuộc về anh.

Trì Nghiễn Tây chưa bao giờ bị đối xử như vậy. Hắn phản xạ muốn cắn ngón tay kia, nhưng Úc Chấp chỉ nhẹ nhàng dùng sức, ép khiến cặp mắt hoa đào của Trì Nghiễn Tây đỏ hoe vì đau đớn.

Hắn không thể tin được—Mình, Trì Nghiễn Tây, lại bị một Beta nhét tay vào miệng!

Úc Chấp nhìn đôi mắt ướŧ áŧ đầy ấm ức của hắn, hàng mi dài rủ xuống, xung quanh còn đọng lại chút vệt đen mờ mờ như một con sói con hung dữ nhưng bất lực.

Nhưng hiện tại, con sói nhỏ này dường như sắp khóc.

Trước khi rút tay ra, Úc Chấp còn cố tình nhấn mạnh một cái vào đầu lưỡi của Trì Nghiễn Tây. Cơn đau nhói nhanh đến mức hắn còn tưởng mình ảo giác.

Ngón tay rút ra khỏi miệng, dính đầy nước bọt trong suốt. Úc Chấp thản nhiên lau ngón tay lên quần áo Trì Nghiễn Tây, vuốt qua vuốt lại, như đang thử nghiệm độ bền của vải.

Dù cách lớp quần áo, anh vẫn có thể cảm nhận được cơ bắp săn chắc của Alpha trẻ tuổi này.

Trì Nghiễn Tây khó chịu đến mức không thể liếʍ được đầu lưỡi của mình: “Anh làm cái gì?!”

Úc Chấp hờ hững đáp: “Định vị. Là loại chip nhỏ nhất hiện nay, không gây đau đớn, an toàn và vô hại. Tôi đã chọn lựa rất kỹ cho cậu. Yên tâm, nó không ảnh hưởng đến việc hôn môi hay ăn uống đâu.”

Trì Nghiễn Tây trừng mắt, kinh ngạc đến mức không nói nên lời.

Úc Chấp liếc điếu thuốc đã cháy gần hết trong tay, tiện tay nhét nó vào miệng Trì Nghiễn Tây vẫn đang hé vì hoảng sợ, rồi quay lưng rời đi.

Trong khu trang viên rộng lớn thế này, đáng lẽ cũng nên bố trí thêm vài cái gạt tàn chứ.---------------

Lời tác giả: Cuối cùng thì Úc Chấp và Đại Thiếu Gia cũng gặp nhau rồi~