Cô Dâu Của Quái Vật

Chương 9.3

Sở Nùng cúi đầu thấp xuống, nhỏ giọng giải thích:

“Vì nó bó quá, không thoải mái.”

Bộ vest đặt may riêng của Cố Giác rất đầy đủ phụ kiện, trên tầng đầu tiên của hộp đồ còn đặt cả dây đai giữ tất. Nhưng Sở Nùng quyết định không đeo vì nó quá chặt, khiến thịt mềm bị hằn đỏ. Hơn nữa, khi đeo vào, cậu cảm thấy di chuyển rất khó chịu, cứ như bị dây vướng chân.

Cậu nghĩ lễ kỷ niệm trường chắc không phải sự kiện quá trang trọng, nên đã lén không đeo. Không ngờ lại bị Cố Giác phát hiện.

“Không thoải mái thì không cần đeo.” Cố Giác nói như hiểu ra vấn đề.

“Vâng, tiên sinh nói đúng!” Sở Nùng gật đầu liên tục, hoàn toàn đồng tình.

“…” Cố Giác nhìn Sở Nùng hồi lâu, rồi mới chuyển ánh mắt về phía trước.

Sở Nùng không tự chủ được mà đưa tay xoa chỗ da thịt từng bị dây đai giữ tất bó chặt. Ngón tay lướt qua lớp vải mềm mại phẳng phiu, cảm nhận được sự mịn màng, cậu vẫn ngạc nhiên vì Cố Giác lại chú ý đến chi tiết nhỏ như vậy.

Đúng là nam chính bá đạo, khắt khe đến từng chi tiết.

Đại học A cách khu biệt thự không xa. Địa điểm này vốn thuộc khu đất đắt đỏ, nên gần như không mất thời gian di chuyển. Chỉ trong chớp mắt, xe đã đến cổng trường.

Cổng trường đông nghịt xe cộ. Nhiều nhân viên bảo vệ và tình nguyện viên đang đứng hướng dẫn giao thông, duy trì trật tự. Tuy nhiên, xe của Cố Giác được dẫn thẳng đến cổng chính của Đại học A, tiến vào khu vực đỗ xe nội bộ.

Ban chấp hành hội sinh viên và một số lãnh đạo trường đứng tại bãi đỗ xe nội bộ để chào đón khách. Nụ cười của họ rất lịch sự và nhiệt tình với từng xe đi qua.

Chiếc Rolls-Royce màu xanh đậm bóng loáng, với thiết kế trơn mượt của Cố Giác, ngay lập tức thu hút mọi ánh nhìn. Không một chút khiêm tốn, vẻ đẹp hoàn mỹ của chiếc xe và người đàn ông bước xuống khiến tất cả đều phải kinh ngạc.

Các lãnh đạo nhà trường định tiến tới chào hỏi, nhưng khi đi được vài bước lại nhận ra rằng Cố Giác đang đứng trước xe, không hề có động tác nào, ánh mắt cũng không dừng trên họ.

Họ lập tức dừng lại, đứng yên tại chỗ giới thiệu với các sinh viên trẻ tuổi xung quanh:

“Đây là đàn anh của các em, Cố Giác…”

Nhưng bất ngờ, tiếng nói của lãnh đạo dừng lại.

Ánh mắt của đám sinh viên trẻ tuổi cũng không thể rời khỏi người đàn ông ấy.

Vì phía bên kia của chiếc Rolls-Royce cũng mở ra, một người đàn ông khác mặc bộ vest tương tự Cố Giác bước xuống. Cậu tiến lại gần Cố Giác, liếc nhìn anh một cái, dường như khẽ nói điều gì đó. Cố Giác, với vẻ mặt lạnh nhạt, không hề đáp lời, nhưng ánh mắt chưa từng rời khỏi người kia, thậm chí còn vô thức nghiêng tai về phía người đó khi cậu nói.