Cô Dâu Của Quái Vật

Chương 9.4

Hai người sóng bước đi cùng nhau, trông cực kỳ xứng đôi, đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

Cố Giác không liếc nhìn đám đông lấy một lần, chỉ nhấc chân đi thẳng. Ngược lại, người đàn ông đi bên cạnh anh lại quay sang mỉm cười, vẫy tay chào họ:

“Chào buổi chiều! Mọi người vất vả rồi.”

Mấy sinh viên trẻ lập tức đỏ mặt.

Cố Giác lúc này mới dừng bước, quay đầu nhìn thoáng qua bọn họ. Nhưng khi người đàn ông kia xoay người đi theo, anh lại nhanh chóng trở về vẻ lạnh lùng ban đầu.

Các lãnh đạo trường thở dài:

“Cố Giác lúc còn học cũng như vậy, ngạo mạn, không để ai vào mắt.”

Đám sinh viên vẫn chưa hoàn hồn, nhìn chằm chằm theo bóng dáng của hai người, không nỡ rời mắt.

“Cố Giác thì không quan trọng… Người đi cùng anh ấy là ai? Ai có cách liên lạc với anh ta không?”

“Có người còn đẹp hơn cả Cố Giác sao! Tại sao bây giờ tôi mới biết đến chuyện này?”

“Trời ơi! Anh ấy còn mỉm cười với tôi! Aaaaa!”

“Anh ấy đến cùng Cố Giác… Là Chu Duyệt à?”

“Không đâu, Chu Duyệt đã ở khu vực nghỉ ngơi từ lâu rồi mà? Tôi vừa mới gặp anh ta, đâu có giống thế này.”

“Trước giờ cũng chưa từng nghe nói đến người này. Đẹp như vậy mà không bị trường đăng lên tường thổ lộ sao?”

“Anh ấy không phải người trong trường… Vậy sao lại tham dự lễ kỷ niệm của chúng ta?”

“Hình như… lễ kỷ niệm cho phép dẫn theo người nhà mà.”

Lúc này, cuối cùng cũng có người nhớ ra, Cố Giác đã kết hôn. Không lâu trước đây, chuyện này còn làm chấn động toàn thành phố A khi chiếm trang nhất các tờ báo lớn – và người anh cưới lại chính là một người đàn ông.

“Họ chẳng phải là hôn nhân thương mại sao? Đưa anh ấy đến đây thật sự cần thiết ư? Huống chi Chu Duyệt cũng có mặt… Điều này chẳng phải sẽ làm tổn thương người vợ của anh ấy sao?”

Chuyện giữa Cố Giác và Chu Duyệt gần như ai cũng biết, khắc sâu trong lòng mọi người. Sau khi bị dư luận phóng đại không biết bao nhiêu lần, họ thậm chí còn quên mất thực tế rằng Cố Giác đã kết hôn, khiến người vợ hợp pháp bên cạnh anh cũng vô tình bị lu mờ.

Tuy nhiên, khi Sở Nùng xuất hiện, mọi người mới bừng tỉnh, thậm chí cảm thấy áy náy.

Không khí chợt rơi vào im lặng.



Trường Đại học A cực kỳ rộng lớn, di chuyển trong trường hầu như phải dùng phương tiện. Vì vậy, xe đạp công cộng và xe buýt được bố trí ở các điểm giao thông thuận tiện. Ban tổ chức lễ kỷ niệm dường như cũng đã cân nhắc vấn đề khoảng cách nên phòng nghỉ được sắp xếp không xa, hội trường chính cũng nằm gần đó. Đi sâu vào bên trong là khu vực nhộn nhịp nhất, nơi có các hoạt động như phố ẩm thực do sinh viên tổ chức, chợ trời, và 6-7 sân khấu biểu diễn chào mừng.

Sở Nùng theo chân Cố Giác đến phòng nghỉ riêng được chuẩn bị sẵn. Bên trong bày đầy trà, đồ ăn nhẹ, và có cả tình nguyện viên phục vụ tận tình chu đáo.

【Hệ thống: Ký chủ, đừng quên hoàn thành nhiệm vụ nhé. Nhiệm vụ lần này khá dài, nên nhất định không được quên! Ngoài ra, Chu Duyệt đang ở gần đây, cố gắng tạo không gian riêng cho công và thụ nhé!】

【Sở Nùng: Được.】Sở Nùng vừa hay cũng muốn đi dạo chơi.

“Tiên sinh, em muốn đi vệ sinh.” Sở Nùng hơi nhô đầu lên, nói với Cố Giác: “Em ra ngoài một lát nhé.”

“Ừ.” Cố Giác rời mắt khỏi tài liệu, liếc nhìn Sở Nùng một cái rồi gật đầu.

“Hehe.” Sở Nùng vui vẻ đứng dậy, bước ra khỏi phòng nghỉ.

Từ góc khuất không xa, một người đang âm thầm quan sát phòng nghỉ, bước ra khỏi chỗ nấp. Người này liếc nhìn bảng tên bằng bạch kim trên khung cửa có khắc hai chữ "Cố Giác," sau đó lại nhìn theo bóng lưng Sở Nùng đang dần khuất xa, ánh mắt lóe lên vẻ đắc ý.

Người đó không gõ cửa, mà trực tiếp đẩy cửa bước vào.

Người đàn ông cao lớn ngồi trên chiếc ghế sofa chính vẫn đang cầm tập tài liệu, ánh mắt cảnh giác ngước lên. Khi nhìn thấy người đứng ở cửa là Chu Duyệt, ánh mắt anh nhanh chóng hạ xuống, không tỏ thái độ gì.

Chu Duyệt đứng ở cửa, trong lòng dâng lên chút thất vọng. Anh ta nghẹn ngào, xúc động nói:

“A Giác… Anh vẫn không để ý đến em sao?”

Cố Giác vẫn không có bất kỳ hành động nào.

Chu Duyệt xúc động vô cùng, tiến lại gần vài bước, đứng ngay trước mặt Cố Giác. Anh ta hỏi:

“Cố Giác… em vốn nghĩ anh sẽ không đến, nhưng anh lại đến. Có phải là vì em không?”

“Anh hận em… Nhưng đừng hành hạ em như vậy được không?”

“Đừng đối xử với em như thế… Cố Giác.”