Không biết là vô tình hay cố ý, Cố Giác luôn dừng bước, quay đầu nhìn về phía Sở Nùng, không hiểu tại sao.
Sở Nùng bắt gặp ánh mắt của Cố Giác khi quay đầu lại nhìn mình, cũng không hiểu gì cả.
"Có chuyện gì vậy, tiên sinh?"
Cố Giác quay đầu lại tiếp tục đi, không trả lời.
Hai người cùng nhau xuống lầu, trong tay Sở Nùng còn cầm chiếc áo khoác của Cố Giác. Vài người giúp việc bận rộn nhìn thấy cảnh tượng này liền trao đổi ánh mắt, không hẹn mà đồng thời mang theo vài phần tò mò. Nhưng tò mò gì thì không ai nói ra.
Sáng nay Sở Nùng ăn mì nước bò hầm. Thịt bò hầm là hầm từ hôm qua, nước mì dùng xương bò làm nền. Khi bưng bát mì thơm ngào ngạt, Sở Nùng chuẩn bị cầm đũa thì bất ngờ thấy Cố Giác ngồi đối diện. Đối mặt với bữa sáng như thường lệ, Cố Giác không ăn mà lại nhìn cậu ăn.
Ánh mắt không hề che giấu, thẳng thắn nhìn cậu.
Ánh nhìn ấy khiến Sở Nùng ăn sáng cũng ngượng ngùng: "Ngài muốn ăn mì sao?"
"Ừm." Cố Giác gật đầu.
"Nhưng cô giúp việc chỉ làm một bát thôi…" Sở Nùng nghĩ một lúc, rồi nói: "Hay là ngài chia một nửa cho em, em chia một nửa cho ngài, được không?"
"Được."
Sở Nùng nhờ cô giúp việc mang thêm một cái bát, tự tay chia mì và thịt bò hầm thành hai phần. Bát mì đầy ắp giờ chỉ còn nửa vời. Cậu đẩy một bát cho Cố Giác, định cúi đầu ăn mì thì đột nhiên thấy từ đối diện đưa qua một đôi đũa, đặt đồ vào bát của mình.
Nửa quả trứng luộc được người đàn ông cắt rất gọn gàng, còn có xúc xích. Sandwich thì không đặt vào bát mà được cắt đôi, đặt ở giữa hai người.
"Ăn đủ no không?" Cố Giác hỏi.
"Được mà, em không ăn nhiều lắm." Sở Nùng vội vàng giải thích.
"Thật không?" Cố Giác bất ngờ hỏi lại, có vẻ hơi nghi ngờ, lại như không tin chút nào. Anh đã từng thấy Sở Nùng ăn hết bát mì rồi còn chén thêm vài chiếc bánh bao chiên.
Sở Nùng cũng nhớ mấy ngày gần đây mình ăn uống kinh ngạc thế nào, bị câu hỏi này làm đỏ mặt. Cậu nhấn mạnh thêm: "Thật sự là không nhiều đâu, thật sự không nhiều!"
"Ừm." Người đàn ông đối diện không hỏi lại, mà thuận theo lời của Sở Nùng: "Rất ít sao?"
"..." Không hiểu sao càng thêm ngượng.
Sở Nùng không nói gì nữa, cúi đầu ăn mì, dù bị mấy lời nói làm cho xấu hổ không để đâu cho hết, cậu vẫn gắp miếng trứng lên và cắn mạnh một miếng.
Cậu không nhìn thấy, ánh mắt của Cố Giác vẫn không rời khỏi xoáy tóc nhỏ trên đỉnh đầu cậu.