Cô Dâu Của Quái Vật

Quyển 1: Người Vợ Pháo Hôi Của Bá Tổng - Chương 8.1

Sáng sớm, Sở Nùng vừa tỉnh dậy đã nhận được nhiệm vụ.

[Ký chủ, ký chủ! Hãy hoàn thành nhiệm vụ số 4: Chứng kiến tình yêu, dùng tiền để đuổi tình địch. Nhất định phải tiếp tục giữ hình tượng dây tơ hồng ngoan ngoãn nhé!]

[...] Sở Nùng lật người, định chống đối nhiệm vụ này, nhưng cuối cùng lại không thể không xoay người lại, đối diện với thế giới này: "Được rồi."

Phân đoạn này thực ra là lúc Sở Nùng, với tư cách là vợ của nam chính công, lần đầu tiên thực sự nhận ra tình cảm sâu sắc như vàng đá giữa nam chính công và nam chính thụ.

Trong buổi kỷ niệm ngày thành lập trường, Bạch Nguyệt Quang ra sức tỏ vẻ xa cách với Cố Giác, giả vờ như chưa từng có quá khứ gì với nhau. Nhưng tình cảm sâu đậm như biển, dù có câm nín thì cuối cùng vẫn tràn ra qua ánh mắt. Khi họ nhìn nhau, dù cách biệt giữa biển người mênh mông, ánh mắt vẫn đầy tình ý, chưa kể quá khứ của họ như được khắc sâu qua năm tháng. Tất cả mọi người đều nhìn họ với ánh mắt hàm ý sâu xa, khiến Sở Nùng, với tư cách là chính thất, cảm thấy mình chẳng là gì cả.

Không xứng với chồng, không được chồng yêu chiều, thậm chí một ánh mắt ngắn ngủi từ chồng cũng không có.

Đám đông cũng chẳng quan tâm cậu là người vợ được cưới hỏi đàng hoàng của Cố Giác.

Dây tơ hồng cuối cùng cũng nhận ra rằng sự tồn tại của Chu Duyệt giống như một quả bom hẹn giờ đặt ngay trước mặt, sớm muộn gì cũng nổ tung thành pháo hoa không thể kiểm soát, hủy hoại hoàn toàn cuộc hôn nhân của cậu.

Vì vậy, Sở Nùng, xuất thân hào môn, không có năng lực, không được chồng yêu thương, chỉ biết tiêu tiền và sống nhàn nhã, đã nghĩ ra một cách ngu ngốc nhất: trực tiếp ném ba mươi triệu vào mặt Chu Duyệt, họa sĩ trẻ đầy triển vọng, ép anh ta rời xa Cố Giác.

Rất ngu ngốc, rất buồn cười.

Hơn nữa, điều quan trọng nhất là hành động dùng tiền sỉ nhục Chu Duyệt của cậu lại bị Cố Giác nhìn thấy tận mắt.

Người trong lòng bị một kẻ chiếm vị trí vợ chính danh mà anh ta chẳng hề yêu thích dùng tiền sỉ nhục và ép phải rời đi. Có thể tưởng tượng được Cố Giác cuối cùng sẽ tức giận đến mức nào.

[Ký chủ, thiệp mời kỷ niệm thành lập trường đã ở ngoài cửa rồi. Đừng chần chừ, chúng ta mau chóng hoàn thành nhiệm vụ!]

[Biết rồi, biết rồi.] Sở Nùng ngồi dậy, theo thói quen rút điện thoại từ dưới gối ra, mở lên xem. Khoảng một tiếng rưỡi trước, Cố Minh đã nhắn tin cho cậu.

[Cố Minh: Anh dâu, em phải về trường chuẩn bị cho ngày kỷ niệm, hai hôm tới sẽ không về nhà.]

Một tiếng rưỡi trước, khi đó chưa đến năm giờ sáng, Cố Minh đã rời đi. Đúng là thanh niên khỏe mạnh, thức đêm suốt sáng mà chẳng cần nghỉ ngơi. Không giống cậu, thức đêm một chút là phải vào viện.

Người bệnh chẳng dễ dàng gì, Sở Nùng thở dài.

Cậu ra ngoài cổng lấy báo buổi sáng cùng thiệp mời, dự định ngồi ở bàn ăn đợi bữa sáng và Cố Giác. Trên ban công, một đóa hồng nhỏ đã nở bung một góc, cánh hoa lay động trong gió nhẹ, sắc đỏ rực rỡ rất bắt mắt. Sở Nùng cầm bình xịt, chạy ra ban công tưới nước cho cây hồng nhỏ.

Cây hồng phát triển rất tốt, sau khi bén rễ thì như đứa trẻ được cung cấp đủ dinh dưỡng, lớn nhanh như thổi. Cậu khẽ vuốt ve đóa hồng nhỏ, rồi chạy lên hành lang trước phòng của Cố Giác để kiểm tra chậu lan.

Cây lan được đặt ở chỗ ít nắng, không có gió. Theo lý thì nó cũng phải phát triển tốt, nhưng ngoài dự đoán, so với cây hồng nhỏ được tưới tắm, cây lan lại như bị hút cạn tinh khí, héo rũ, không chút sức sống. Ngay cả vân lá cũng biến thành nếp nhăn, trông thật uể oải.

"?? Héo rồi sao?" Sở Nùng nghi hoặc, vội vàng tưới nước, tưới đến khi cành lá ngập hơi nước. Cậu cào lớp đất lên, phát hiện đất không hề khô cạn. Nhíu mày, cậu chạm vào vân lá: "Mới chuyển đến đây có một ngày, sao đã héo rồi?"