Nhìn thấy "bạch nguyệt quang", lại cảm thấy "hạt cơm trắng" chướng mắt sao?
Có lẽ vậy.
Pháo hôi đúng là phần lớn chỉ để làm nền, vừa thê thảm lại xui xẻo.
"..." Cố Giác không nói thêm, sắc mặt u ám, quay người bỏ lại Sở Nùng, bước vào thư phòng.
"Ngày càng kỳ quặc." Sở Nùng cảm thấy bất lực, không thèm để ý đến trạng thái thần kinh bất ổn của Cố Giác, tự mình đi uống sữa rồi lên giường ngủ.
Cố Giác gắng gượng vượt qua cơn mệt mỏi và đói khát, tiếp tục làm việc trong thư phòng đến tận khuya.
Thực ra, ngay từ khi bước vào khu biệt thự, cơ thể anh đã phản kháng, như muốn buộc anh phải chìm vào giấc ngủ. Nhưng anh cố nén, bước vào nhà, và lập tức nhìn thấy khung cảnh khiến anh khó chịu.
Suýt nữa anh đã mất kiểm soát, nhưng không để ai nhận ra.
Anh căm ghét cảm giác mất kiểm soát. Lối sống tuyệt đối lạnh nhạt và tự chủ là điều anh đã quen thuộc, với khả năng kiểm soát và thể lực vượt trội hơn bất kỳ con người nào, anh hoàn toàn tự tin và kiêu ngạo.
Nhưng anh vẫn mất kiểm soát.
Khi nhìn thấy vợ mình đứng trước mặt, anh mất kiểm soát như một con chó khao khát đến mức muốn quằn quại. Anh vô cùng ghét bỏ trạng thái mất lý trí này.
Cơn mệt mỏi trở nên nặng nề hơn sau khi gặp Sở Nùng. Dù ngu ngốc đến đâu, anh cũng có thể nhận ra rằng quái vật bên trong anh có cảm xúc rất đặc biệt với Sở Nùng.
Khao khát, yêu thích, thậm chí là sự nhiệt thành độc nhất vô nhị, và cũng mơ hồ mang theo sự tức giận.
Nghĩ đến cảnh tượng anh bắt gặp – Sở Nùng và Cố Minh cùng nhau trồng lan, anh mệt mỏi nhắm mắt lại. Lông mày và ánh mắt thoáng hiện lên sự lạnh lùng và giận dữ. Anh đứng dậy, bước vào phòng rửa mặt và chuẩn bị ngủ.
Khi đi ngang qua ban công, ánh sáng mờ ảo bao phủ mọi thứ trước mắt. Ở giữa chậu hoa đơn giản và rẻ tiền, một bông hồng nhỏ đang đung đưa trong gió đêm. Cánh hoa lay động, hòa vào bóng tối. Anh thu lại ánh mắt, tiếp tục bước đi.
Tiếng bước chân chạm vào cảm biến đèn dưới sàn, từng chiếc đèn lần lượt sáng lên, kéo dài đến tầng trên. Với anh, ánh sáng chỉ là vật trang trí – dù sáng hay tắt cũng không quan trọng.
Khi đến góc rẽ trên lầu, đèn không sáng tiếp, vì anh đã dừng chân trước một chậu lan.
Cố Giác đứng trước chậu lan, cúi đầu nhìn rất lâu.
Anh nhớ chậu lan này – nhân vật trầm lặng nhất trong cảnh tượng ban nãy.
Vợ anh đang chăm sóc chậu lan này, và một "tên rác rưởi" đứng bên cạnh em ấy.
Vì vậy, anh đã mất kiểm soát.
Nhưng tại cửa phòng ngủ của mình, anh lại thấy một chậu lan đang nở rộ kiều diễm. Ánh đèn phủ lên, cành lá tỏa rộng.
Rất đẹp.
Vợ anh đã trồng chậu lan này để tặng anh.
Sắc mặt Cố Giác bình tĩnh lại, như thể mọi cơn giận đều được xoa dịu.
Đèn cảm ứng không nhận thêm tín hiệu, đột ngột tắt đi. Anh nhấn chân, đèn sáng trở lại. Lặp lại vài lần như thế.
Cuối cùng, người đàn ông vốn lạnh lùng lần đầu tiên đưa tay, dùng đầu ngón tay chạm nhẹ lên chiếc lá.
Chậu lan tràn đầy sức sống khẽ rung rinh, rồi ổn định lại, bóng hoa lay động, tiếp tục khoe sắc.
Quái vật trong anh lại xuất hiện, hoặc có lẽ anh chính là quái vật.
...
Những chiếc xúc tu hôm nay rất vui, chúng quấn quanh chậu lan ở hành lang mấy vòng, còn chọc chọc chậu lan bằng đầu nhọn của mình.
Đây là chậu hoa mà vợ trồng tặng anh!
Anh rất hạnh phúc!
Nhưng cũng rất buồn.
Vợ không biết anh đã về nhà.
Vợ chẳng biết anh chưa ăn tối.
Vợ không quan tâm đến anh.
Những chiếc xúc tu mò vào căn phòng thơm tho của Sở Nùng, xoay quanh chiếc giường vài vòng.
Cuối cùng, chúng co lại, cẩn thận nằm bên cạnh Sở Nùng.
Không sao cả, vợ đã trồng hoa tặng anh.
Anh rất thích vợ.
[Độ thỏa mãn: +4000]