Cố Giác hoàn toàn không để tâm. Khi bánh bao chiên được đặt vào phần ăn của mình, anh dùng đôi đũa để bên cạnh bắt đầu thưởng thức.
Cách ăn của Cố Giác rất tao nhã. Ngay cả động tác nhai cũng không giống đang ăn uống mà như đang thực hiện một nghi thức lịch sự được luyện tập đến mức hoàn hảo. Bữa ăn của anh lúc nào cũng sạch sẽ, gọn gàng, nhưng hoàn toàn không có cảm xúc.
Sở Nùng nghĩ rằng, có lẽ khi ăn bánh bao chiên, anh cũng chẳng cảm nhận được gì đặc biệt.
Ở đối diện, Cố Minh quan sát hai người họ với ánh mắt đầy ẩn ý. Nhưng khi nhai chiếc bánh bao thơm ngon vừa giòn vừa mềm, cậu cũng không còn thấy ngon miệng nữa. Cuối cùng, cậu mở miệng nói:
“Anh dâu, bánh bao chiên ngon thật đấy.”
“Cô giúp việc làm đấy. Nếu thích, ngày mai tôi sẽ bảo làm riêng một phần bánh bao chiên.” Sở Nùng đáp.
“Được thôi!” Cố Minh vui vẻ gật đầu.
Cố Giác ngồi cạnh Sở Nùng, vẫn duy trì phong thái lịch thiệp, ăn bánh bao chiên mà cứ như đang dùng món bít tết cao cấp.
Sở Nùng ăn khá chậm. Trong lúc ăn, cậu chợt nhớ ra chuyện vừa phát hiện khi dọn hoa: hoa hồng và lan đều phát triển tốt, nhưng giờ để chung trong một chậu thì không hợp nữa. Hoa lan nên được đặt lại trước cửa phòng của Cố Giác.
Cậu mở điện thoại để tìm chậu phù hợp cho hoa hồng, vừa lướt màn hình vừa cắn một miếng bánh bao.
Ánh mắt của Cố Giác khẽ liếc sang, dừng lại trên Sở Nùng trong chốc lát. Ánh sáng từ màn hình điện thoại thu hút sự chú ý của anh. Chỉ lướt qua, anh đã đọc được các từ khóa:
#Thiết bị điện tử của Tập đoàn Đường gặp lỗi tín hiệu trên toàn quốc.
#Tập đoàn Đường phủ nhận lỗi do vấn đề sản xuất đầu cuối.
#Đường…
#Đường…
Dòng cuối cùng trên màn hình:
#Chu Duyệt, nhớ bạn học cũ của tôi.
Sở Nùng quay đầu lại định chạm vào điện thoại, nhưng người đàn ông bên cạnh đã đột ngột đứng dậy, cầm lấy chiếc áo vest trên lưng ghế. Sở Nùng cũng lập tức đứng lên, theo sau tiễn anh ra cửa.
“Ngài đi mạnh giỏi!” Sở Nùng vẫy tay chào.
Cố Giác, người vốn chẳng bao giờ nói gì khi rời đi, lại lên tiếng:
“Không được dùng thiết bị điện tử khi đang ăn.”
“Ồ.” Sở Nùng quay đầu nhìn điện thoại trên bàn, nhớ lại những quy định nghiêm ngặt của giới thượng lưu về cách hành xử trên bàn ăn. Cố Giác luôn yêu cầu cao về phép tắc, nên hẳn anh rất khó chịu với hành động thiếu nghiêm túc của mình. Sở Nùng gật đầu, dứt khoát hứa:
“Em sẽ không chơi nữa!”
Cố Giác nhìn cậu, dừng một chút rồi nói thêm một câu:
“Ngon lắm.”
Khoảng cách giữa hai lời nhận xét quá lớn khiến Sở Nùng mất vài giây mới hiểu ra Cố Giác đang khen món bánh bao chiên. Cậu còn chưa kịp đáp lại, thì Cố Giác đã rời đi.
“Phản xạ chậm thật đấy.” Sở Nùng lẩm bẩm.
Sau khi ra ngoài và ngồi vào xe, Cố Giác nhập một dãy số và gọi điện:
“Giải quyết tin nóng về Chu Duyệt ngay lập tức. Không được để lâu hơn thời gian dùng bữa sáng.”
Sở Nùng đóng cửa lại, quay trở vào chỗ ngồi tiếp tục ăn sáng. Lúc này, Cố Minh đã ăn xong, cúi đầu lướt điện thoại.
Trong nhóm chat, mấy người rảnh rỗi lại bắt đầu bàn tán sôi nổi.
Tiểu Bạch Thái đợi gặm: [Tập đoàn Đường sao thế? Tôi đang ở nước ngoài, chuyện này là thật à?]
Thiết Quan Âm Không Có Sắt: [Máy cũ của tôi vẫn ổn, nhưng đúng là máy mới gặp vấn đề, giờ màn hình đen, nhấp nháy, không kết nối mạng được, chẳng khác gì cục gạch.]
Cô Lạp Na Tiểu Ma Tiên: [Tôi cũng thế.]
Tiểu Bạch Thái đợi gặm: [Nghe mà thấy nguy hiểm ghê.]
Cố Minh: [Không chắc đâu. Sau lưng Tập đoàn Đường còn có ngân hàng và viện nghiên cứu, chuỗi vốn sẽ không đứt. Có lẽ chỉ là vấn đề với mảng sản phẩm điện thoại, không ảnh hưởng lớn.]
Cô Lạp Na Tiểu Ma Tiên: [Tôi đang nói đến Đường Dữ Kha. Anh ta xong đời rồi. Hiện tại, toàn bộ thiết bị điện tử của Tập đoàn Đường đều do anh ta giám sát.]