Ánh sáng ban mai chiếu vào, những cành lan khẽ đung đưa. Hoa nở rộ, cúi đầu duyên dáng. Một người nhìn hoa, một người nhìn người, bóng của họ hòa quyện vào nhau, trong khi bóng hoa vẫn nhẹ nhàng lay động. Mọi thứ buổi sớm tĩnh lặng đến lạ.
Đột nhiên, tiếng bước chân trầm ổn phá tan sự yên tĩnh. Cả hai giật mình, đồng loạt quay đầu lại. Cố Giác đứng ở không xa, liếc nhìn họ một cái, trên tay là áo vest khoác hờ, rồi xoay người rời khỏi hành lang.
Cố Giác toàn thân tỏa ra luồng khí lạnh, sắc mặt khiến người khác khϊếp sợ. Sau khi xuống tầng, người giúp việc lập tức tiến lên định nhận lấy chiếc áo vest từ anh.
“Thưa ngài!”
Vị phu nhân vừa đứng cạnh người khác giờ cũng đã theo sau, mỉm cười dịu dàng. Tay còn dính chút nước, cậu nói:
“Chào buổi sáng.”
Cố Giác quay lại nhìn cậu một cái, đưa chiếc áo vest cho cậu thay vì người giúp việc. Người giúp việc đành lặng lẽ rời đi làm việc khác.
Tay Sở Nùng vẫn ướt, đành vụng về ôm chiếc áo vest vào khuỷu tay, từng bước chậm rãi đi theo Cố Giác.
Phía sau họ, Cố Minh đứng ở cầu thang, tai nghe vẫn vắt hờ trên cổ. Cậu cắn răng, vẻ không vui lộ rõ, cơn cáu kỉnh buổi sáng lại trỗi dậy, gương mặt thoáng nét hung hăng.
Sở Nùng đặt áo vest lên lưng ghế, sau đó đi rửa tay. Cô giúp việc đặt bữa sáng vào chỗ ngồi của cậu. Sở Nùng đang định ngồi xuống thì bên cạnh cậu xuất hiện thêm một chiếc đĩa nữa. Cậu ngạc nhiên quay sang, thấy Cố Giác đã ngồi xuống cạnh mình, vừa ăn vừa đọc báo.
Trước đây, Cố Giác luôn ngồi đối diện, nên việc anh ngồi cạnh lần này khiến Sở Nùng hơi không quen. Nhưng cậu cũng không quá để ý, liền ngồi xuống.
“Anh dâu, anh họ, chào buổi sáng.” Cố Minh đã rửa mặt sạch sẽ, thay một chiếc áo hoodie, trông vừa trẻ trung vừa tràn đầy sức sống. Cậu ngồi xuống đối diện hai người.
“Chào buổi sáng, Tiểu Minh.” Sở Nùng đáp lại.
Cố Giác luôn không đáp lại bất kỳ lời chào nào. Anh là người nóng nảy, thiếu kiên nhẫn, thậm chí không có cả những phép lịch sự cơ bản.
Bữa sáng hôm nay là mì hoành thánh, nhưng Sở Nùng đã bảo cô giúp việc thêm một phần bánh bao chiên nhỏ, loại chiên hai mặt vàng óng, giòn thơm, hương vị hấp dẫn.
“Anh dâu, bánh bao của anh… trông ngon quá.” Cố Minh liếc nhìn phần bánh bao của Sở Nùng, nói:
“Có thể cho em một cái không?”
“Được chứ, dù sao tôi cũng không ăn hết.” Sở Nùng đẩy phần bánh bao về phía Cố Minh, để cậu tự lấy.
“Cảm ơn anh dâu.”
“Không cần khách sáo.” Sở Nùng buông tay, định để phần bánh bao ở giữa bàn. Nhưng ngay lúc đó, cậu nghe thấy tiếng lật tờ báo bên cạnh, như có cảm giác, cậu nhẹ nhàng quay đầu, bắt gặp ánh mắt của Cố Giác.
Ánh mắt ấy khiến lòng cậu xao động, liền hỏi:
“Ngài có muốn ăn không?”
Vừa nói, cậu vừa kéo đĩa bánh bao về phía mình một chút.
Thực ra, đây chỉ là lời hỏi mang tính thăm dò, vì trước giờ Cố Giác chỉ ăn những món nhanh chóng và giàu năng lượng như bánh mì, trứng ốp la và cà phê. Những món cầu kỳ như bánh bao chiên chưa bao giờ nằm trong sở thích của anh.
Nhưng lần này, Cố Giác lại gật đầu:
“Ừ.”
“??”
Tuy nhiên, anh không cầm đũa, mà đặt tờ báo xuống, nhìn thẳng vào Sở Nùng mà không nói gì, ánh mắt cũng không bộc lộ cảm xúc nhiều.
Sở Nùng dường như hiểu ý, dùng đũa chung gắp hai chiếc bánh bao, đặt vào bát của Cố Giác. Món bánh trong chiếc bát ăn sáng đơn giản của anh trở nên vô cùng lạc quẻ.