Quý Hàn Uyên bộc lộ tài năng từ sớm. Lên ba, bốn tuổi đã bắt đầu học hành, năm tuổi có thể đọc thuộc hàng trăm bài thơ, bảy tuổi đã tự mình đọc nhiều điển tịch.
Cả đời hắn am hiểu nhất hai việc.
Thứ nhất là sửa chữa công pháp. Ở kiếp trước, khi bắt đầu tu luyện Thiên Diễm Công năm mười lăm tuổi, hắn đã đọc qua rất nhiều công pháp, dần dần có khả năng phân biệt công pháp tốt xấu. Chỉ cần bỏ chút thời gian và công sức, hắn có thể cải tiến công pháp hoặc sửa đổi sao cho nó trở nên tệ hơn.
Việc sửa công pháp thành tệ tưởng chừng đơn giản nhưng thực chất lại đòi hỏi kỹ năng. Phần lớn công pháp bị chỉnh sửa tệ hại đều dễ bị phát hiện bởi những người có chút nhãn lực. Tuy nhiên, những gì Quý Hàn Uyên sửa đổi lại rất kín đáo, trừ khi đã luyện đến mức xảy ra sự cố, nếu không sẽ không ai nhận ra. Đến khi phát hiện, mọi chuyện thường đã quá muộn.
Đáng tiếc, kiếp trước hắn không kịp nhận ra âm mưu của người nhà họ Quý. Nếu biết trước, lúc sửa công pháp cho Quý gia, chắc chắn hắn đã ra tay làm hại. Nhưng mọi chuyện đã muộn, hiện giờ đã trọng sinh, hắn chỉ có thể tập trung vào những gì trước mắt.
Thứ hai là bắt chước. Chỉ cần Quý Hàn Uyên gặp một người và quan sát trong một, hai ngày, hắn có thể bắt chước động tác, thần thái, và ngôn ngữ của họ đến bảy tám phần. Nếu hiểu biết thêm, việc bắt chước đạt chín phần mười cũng không thành vấn đề. Nhờ vậy, hắn có thể giả mạo Lộc Duệ Thừa một cách dễ dàng mà không để Khúc Chính Huy phát hiện sơ hở.
Ngoài bắt chước người, hắn còn rất giỏi giả nét chữ. Chỉ cần nhìn qua, hắn không chỉ sao chép được hình dáng mà còn cả phong thái chữ viết, đạt đến mức giả thật khó phân.
Hiện tại, công pháp hắn đang viết cũng dùng nét chữ mà Lộc Duệ Thừa thường viết.
Hắn không biết mười mấy năm trước chữ của Lộc Duệ Thừa có đẹp như mấy chục năm sau hay không, nhưng chắc chắn rằng cả đời người này chỉ viết một kiểu chữ, từ năm tuổi đến hơn ngàn tuổi chưa từng thay đổi.
Quả nhiên, khi nhìn thấy nét chữ của hắn, chút nghi ngờ cuối cùng trong lòng Khúc Chính Huy cũng biến mất, hoàn toàn tập trung vào nội dung công pháp mà Quý Hàn Uyên đang viết.
Mới chỉ là phần mở đầu, nhưng Khúc Chính Huy đã nhận ra sự tinh diệu của công pháp này, lòng đầy phấn khích.
Một bộ công pháp thường dài hàng chục trang, Quý Hàn Uyên viết đến trang thứ mười thì viện cớ cơ thể yếu đuối không viết nổi nữa.
“Thân thể này vẫn còn quá yếu. Hôm nay dừng tại đây, ngày mai giờ Thân ngươi sai người đến Như Ý khách điếm lấy phần tiếp theo. Mỗi ngày cứ như vậy cho đến khi viết xong.” Hắn đặt bút xuống, giọng nhàn nhạt nói.
Công pháp Quý Hàn Uyên đang viết vừa hay rất phù hợp với Khúc Chính Huy. Vừa nãy hắn thử tu luyện theo, hiệu quả gấp đôi so với công pháp cũ!
Khúc Chính Huy nóng lòng muốn Quý Hàn Uyên viết tiếp ngay, nhưng khi đối diện ánh mắt lạnh lùng của hắn, những lời muốn nói liền nghẹn lại trong cổ họng. Lão chỉ biết cười gượng: “Như Ý khách điếm tuy tốt, nhưng rốt cuộc vẫn không chu đáo. Hay là Quý công tử ở lại Khúc gia vài ngày?”
Quý Hàn Uyên cười nhạt nhìn Khúc Chính Huy, ánh mắt như chế giễu: “Như Ý khách điếm quả thực không thể so với những khách điếm cao cấp ở Trung đại lục, nhưng so với Khúc gia thì vẫn tốt hơn nhiều. Ít nhất ở đó, bổn tông đã có cơm trưa.”
Khúc Chính Huy mặt khi đỏ khi trắng, trong mắt còn ẩn chút bất mãn sâu kín.
Dù vậy, lão không dám biểu lộ ra ngoài, chỉ có thể cười làm lành: “Đây chỉ là hiểu lầm thôi. Tại hạ khi đó thực sự có việc bận.”
Quý Hàn Uyên chỉ hừ lạnh một tiếng, không nói gì thêm.
Khúc Chính Huy vội vàng chuyển lời: “Quý công tử, tại hạ sẽ lập tức cho người chuẩn bị cơm trưa cho ngài, cũng như những người đi với ngài.”
Quý Hàn Uyên phất tay: “Đồ ăn của Khúc gia bổn tông đã ăn không ít, giờ đây lại thấy đồ ở Như Ý khách điếm khá ổn, không cần thay đổi. Ngươi mau chóng lo xong chuyện nhà cửa cho bổn tông là được. Bổn tông mong rằng trước khi hoàn thành công pháp, ngươi đã làm tốt việc này.”
Khúc Chính Huy vội đáp: “Đây là điều đương nhiên. Quý công tử cứ yên tâm, tại hạ đảm bảo sẽ làm ngài hài lòng.”
Quý Hàn Uyên gật đầu, đứng dậy chuẩn bị rời khỏi thư phòng. Nhưng khi vừa đi đến cửa, hắn như nhớ ra điều gì, quay lại nhìn Khúc Chính Huy: “À đúng rồi, vị hôn thê của thân thể này, bổn tông thấy khá vừa ý. Ngươi hãy bảo y cùng ta đến Như Ý khách điếm.”
Khúc Chính Huy trong lòng chấn động, nhanh chóng cúi đầu che đi sự bất an và cảnh giác trong mắt, sau đó đáp: “Tướng mạo Khúc Ninh thô kệch, khó mà hợp với một nơi tao nhã như vậy. Hay là tại hạ đổi một người khác cho ngài? Con gái nhà tại hạ...”
“Con gái ngươi có Hỏa linh căn?” Quý Hàn Uyên cắt lời, trong lòng thầm hiểu ý đồ của lão, liền cười lạnh nhưng không thể hiện ra mặt: “Thân thể này là Đơn Hỏa linh căn. Không có Hỏa linh căn thì không thể hầu hạ bổn tông, cũng chẳng giúp bổn tông nhanh chóng khôi phục thực lực.”
Khúc Chính Huy nghe vậy, lập tức nghĩ đến việc Quý Hàn Uyên muốn dùng Khúc Ninh làm lô đỉnh. Trong lòng lão thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy may mắn vì “Lộc Duệ Thừa” không biết Khúc Ninh đang giữ bảo vật. Dù vậy, lão cũng không tránh khỏi tiếc nuối.
Dù lão muốn con gái mình leo lên được “Lộc Duệ Thừa,” nhưng nếu chỉ để làm lô đỉnh thì nghĩa là chỉ dừng lại ở cảnh giới Đại Linh Sư. Điều này khiến lão hơi luyến tiếc.
Nếu “Lộc Duệ Thừa” không nhằm vào bảo vật trên người Khúc Ninh, mọi thứ khác đều dễ bàn bạc. Lão liền ngẩng đầu, cười đáp: “Nếu đã vậy, tại hạ sẽ để Khúc Ninh hầu hạ Quý công tử. Đợi chút nữa, tại hạ sẽ dạy dỗ y cẩn thận, đảm bảo làm công tử hài lòng.”
Quý Hàn Uyên nhìn lão, ánh mắt đen thẳm như vực sâu, bên trong ẩn giấu cơn giận dữ khó lường.
Dù cố ý khiến Khúc Chính Huy hiểu lầm để lão giao người, nhưng Khúc Ninh mới chỉ là đứa trẻ, chưa đến mười hai tuổi! Vậy mà Khúc Chính Huy không hề suy nghĩ, lập tức giao y ra, còn muốn dạy dỗ để y ngoan ngoãn phục tùng!
Khúc Chính Huy, ngươi thật giỏi nhẫn tâm.
Quý Hàn Uyên lạnh lùng ghi nhớ chuyện này trong lòng, quyết định khi trả thù phải thật tàn nhẫn. Tuy nhiên, trên mặt hắn vẫn giữ nụ cười đầy tà khí: “Khúc gia chủ quả nhiên hiểu ý. Nhưng bổn tông không thích trẻ con mang thương tích. Khi dạy dỗ, ngươi nên cẩn thận một chút.”
“Lộc Duệ Thừa” trước đây tuy nhìn ác độc, nhưng thực ra không phải người ưa gϊếŧ chóc. Lời hắn nói khiến Khúc Chính Huy không chút nghi ngờ.
Khúc Chính Huy lập tức cười đáp: “Yên tâm, Khúc Ninh dù sao cũng là con tại hạ, tại hạ không nỡ làm hắn bị thương.”
Hừ, lời nghe thật hay ho.
Ngươi không nỡ? Vậy những vết thương trên người Khúc Ninh là từ đâu ra?
Quý Hàn Uyên lạnh lùng cười trong lòng, kìm nén cơn giận mà nói: “Tốt. Một lát nữa bổn tông sẽ bảo Khúc Ninh vào đây. Khúc gia chủ muốn dặn dò gì thì làm nhanh đi.”
---
Khúc Ninh đứng bên ngoài thư phòng, thấy Quý Hàn Uyên đi ra mà không có vẻ gì bị tra tấn, liền thở phào nhẹ nhõm.
Quý Hàn Uyên mỉm cười với y, giọng dịu dàng: “A Ninh, Khúc gia chủ có việc muốn nói với ngươi. Ngươi cứ vào trước đi, ta sẽ chờ ở đây. Đừng sợ.”
Khúc Ninh thoáng sửng sốt.
Thực ra, sau khi gặp Quý Hàn Uyên, y không còn cảm giác sợ hãi như trước mỗi khi đối mặt với Khúc Chính Huy. Thay vào đó là sự căm hận và chán ghét không thể lý giải. Nếu có đủ sức mạnh, có lẽ y đã san bằng Khúc gia từ lâu.
Dù vậy, lời an ủi của Quý Hàn Uyên khiến y cảm thấy dễ chịu.
Vẫn giữ nét mặt lạnh nhạt, Khúc Ninh khẽ gật đầu với Quý Hàn Uyên, rồi bước vào thư phòng.
Quý Hàn Uyên nhìn bước chân của y, dù còn hơi rụt rè nhưng vẫn có chút sinh khí, khóe môi không khỏi cong lên.
Quả nhiên, A Ninh của hắn, dù ở bất cứ lúc nào cũng đáng yêu như vậy.