Trọng Sinh Thành Vị Hôn Phu Của Nam Phụ Hắc Hóa

Chương 28: Giả trang

Khúc Chính Huy mặt lạnh, hừ một tiếng, bỏ qua ba mẹ con Quý Hàn Uyên, quay sang răn dạy Khúc Ninh: "Ngươi làm sao lại như vậy? Là người sắp được gả đi, không ở yên trong viện của mình mà ngoan ngoãn, lại tự ý ra ngoài để gặp nhà chồng tương lai. Ngươi còn chút quy củ nào không?"

Khúc Ninh cúi đầu im lặng, đã quen việc giữ im lặng mỗi khi bị phụ thân mắng mỏ.

Thấy thái độ của y như vậy, Khúc Chính Huy càng thêm tức giận. Lão đang định tiếp tục quở trách thì nghe Quý Hàn Uyên lên tiếng: "Gia chủ Khúc, ngài còn nhớ đến trận pháp liên hoàn của Lộc Lăng Tông không?"

Quý Hàn Uyên biết, nếu muốn đưa Khúc Ninh đi cùng mình mà không để y phải chịu ấm ức, càng không để y bị trách mắng, thì nhất định phải khiến Khúc Chính Huy phải nghe lời.

Làm thế nào để Khúc Chính Huy nghe lời? Cách tốt nhất chính là giả thành người mà Khúc Chính Huy vừa kiêng dè vừa không dám không nịnh bợ.

Thật may, Quý Hàn Uyên biết một người như thế – đó chính là Lộc Duệ Thừa, người mà Khúc Chính Huy từng gặp mười mấy năm trước.

Lộc Duệ Thừa là con trai út của tam trưởng lão Lộc Lăng Tông, một tông môn trung đẳng ở Trung đại lục. Lộc Duệ Thừa có thiên phú xuất chúng nhưng lại hẹp hòi và thù dai. Giả làm y quả thực không phải chuyện tốt, bởi nếu bị phát hiện, trừ khi thực lực của Quý Hàn Uyên mạnh hơn y, nếu không chỉ có nước chạy trốn.

Hiện tại, Lộc Duệ Thừa đã là cường giả cấp Thánh Linh Sư đỉnh phong. Để vượt qua y thì không phải chuyện dễ dàng.

Nhưng tình thế hiện tại không cho phép lựa chọn khác. Hơn nữa, thông đạo giữa Hạ đại lục và Trung đại lục đã bị phá hủy, phải 20 năm sau mới khôi phục.

Trong 20 năm, Lộc Duệ Thừa không thể đến Hạ đại lục. Theo kiếp trước của Quý Hàn Uyên, Khúc Chính Huy gặp lại Lộc Duệ Thừa là vào 30 năm sau. Khúc Chính Huy cũng không có cách nào chứng thực, mà khi thông đạo mở lại, bọn họ đã không còn ở Khúc Lâm Thành. Dù Lộc Duệ Thừa muốn tìm, cũng chưa chắc tìm được.

Vậy nên, cách này vẫn khả thi.

Khúc Chính Huy sững người, ánh mắt lập tức thay đổi khi nhìn Quý Hàn Uyên. Sự hung hăng ban đầu chuyển thành cảnh giác và nghi hoặc. Lão thận trọng hỏi: "Ngươi là…"

Quý Hàn Uyên khẽ mỉm cười. Ngay khoảnh khắc tiếp theo, khí thế trên người hắn thay đổi hoàn toàn. Sự ôn hòa, tao nhã biến mất, thay vào đó là vẻ âm u, lạnh lẽo, ánh mắt đầy tà khí. Nụ cười vẫn hiện trên môi, nhưng không còn dịu dàng mà mang theo sự đáng sợ, khiến người ta không rét mà run.

"Gia chủ Khúc, đã nhớ ra chưa?" Quý Hàn Uyên nhanh chóng khôi phục vẻ ôn tồn như trước, như thể sự biến đổi vừa rồi chỉ là ảo giác.

Khúc Chính Huy trừng mắt: "Ngươi…"

"Gia chủ Khúc, ngài có chắc muốn nói chuyện này trước mặt mọi người không?" Quý Hàn Uyên cắt ngang, ánh mắt lướt qua đám đông xung quanh.

Khúc Chính Huy cười gượng, thái độ bất giác thêm phần cung kính, dù vẫn đầy hoài nghi. Lão chần chừ hỏi: "Lộc…"

"Ta là Quý Hàn Uyên," Quý Hàn Uyên đáp.

"À… đúng vậy." Gia chủ Khúc vội nói, trong lòng đầy nghi hoặc. Lão không thể tin được Quý Hàn Uyên chính là Lộc Duệ Thừa mà hắn từng gặp mười mấy năm trước, nhưng cũng không dám làm phật lòng. Dù sao, nếu Quý Hàn Uyên thực sự là Lộc Duệ Thừa, thì không chỉ lão, mà cả Khúc gia cũng không dám đắc tội.

Lộc Lăng Tông là một thế lực ở Trung đại lục, tông chủ của họ là cường giả cấp Linh Vương, còn phụ thân của Lộc Duệ Thừa cũng đạt tới cấp này. Loại tông môn như vậy không phải thứ mà một gia tộc nhỏ bé ở Hạ đại lục như Khúc gia có thể đối đầu.

Khúc phu nhân còn chưa kịp hỏi rõ chuyện gì đang xảy ra thì Khúc Chính Huy đã bảo nàng ở lại chính đường tiếp đón Hàm Song và Quý Hàn Vũ, còn mình thì dẫn Quý Hàn Uyên đến thư phòng.

Hàm Song cũng không rõ nguyên do, nhưng nhờ được Quý Hàn Uyên nhắc trước rằng dù có thấy gì cũng phải giữ bình tĩnh, chờ trở về hắn sẽ giải thích. Vì vậy, nàng không để lộ cảm xúc ra ngoài.

Uyên Nhi có thể làm Khúc Chính Huy hoảng sợ thế này, chắc chắn là được thần tiên chỉ điểm. Nàng chỉ cần chờ xem chuyện này kết thúc thế nào là được.

Quý Hàn Vũ thấy vậy, lập tức ra vẻ người lớn, không để lộ chút kinh ngạc nào.

Khúc Ninh lo lắng, cẩn thận bước theo sau Quý Hàn Uyên.

Dáng vẻ cẩn thận từng li từng tí như sợ bị làm khó của y khiến Quý Hàn Uyên trong lòng cảm thấy ấm áp. Hắn đưa tay xoa đầu Khúc Ninh, nhẹ giọng nói: “Yên tâm, ta không sao.”

Khúc Ninh nhìn hắn, không nói gì, nhưng cũng không có ý định rời đi.

Thấy vậy, Khúc Chính Huy nhíu mày, định lên tiếng răn dạy thì Quý Hàn Uyên nói trước: “Thôi, để y đi theo.”

Khúc Chính Huy nhìn hai người vài lần, ánh mắt thoáng vẻ nghi ngờ, không rõ ý đồ.

Hai người theo sau ông nửa bước, cùng đi đến thư phòng. Đến nơi, Khúc Ninh ở lại bên ngoài, còn Quý Hàn Uyên cùng Khúc Chính Huy vào trong.

Sau khi cửa phòng đóng lại, không chờ Khúc Chính Huy lên tiếng, Quý Hàn Uyên đã chủ động nói thẳng: “Không giấu gì gia chủ Khúc, tông môn của ta ở Trung đại lục từng có một bí cảnh cấp Linh Tông. Ta gặp nạn tại đó, linh hồn ngoài ý muốn đoạt xá, thay thế thân thể của Quý Hàn Uyên hiện tại.”

Thư phòng từ trước đến nay là nơi tuyệt mật của Khúc gia, được bố trí trận pháp đặc biệt. Người bên ngoài nếu không đủ thực lực thì không thể nghe lén cuộc nói chuyện bên trong. Vì vậy, Quý Hàn Uyên nói dối mà không hề lo lắng.

Đồng tử của Khúc Chính Huy co lại, tim đập nhanh hơn bình thường.

Bí cảnh cấp Linh Tông, linh hồn đoạt xá…

Những chuyện này không phải loại người như Quý Hàn Uyên – vốn là một kẻ vô dụng – có thể tiếp xúc đến. Tu Linh giả ở Hạ đại lục nếu không tu luyện đến cấp bậc Đại Linh Sư hoặc Thánh Linh Sư thì thậm chí không biết đến sự tồn tại của Trung đại lục hay Thượng đại lục. Họ còn tưởng rằng Thánh Linh Sư là đỉnh cao nhất.

Nếu không phải năm đó Khúc Chính Huy từng hỗ trợ Lộc Lăng Tông rèn luyện đệ tử Lộc Duệ Thừa ở Hạ đại lục, thì ông cũng không biết những điều này, càng không thể ngồi vững vị trí gia chủ Khúc gia.

Quý Hàn Uyên tự xưng là người của một tông môn, chứng tỏ trước khi gặp nạn, hắn đã đạt đến cảnh giới Linh Tông.

Khúc Chính Huy hít một hơi sâu, tự thấy đây là cơ hội để Khúc gia thăng tiến, nên thái độ đối với Quý Hàn Uyên lập tức cung kính hơn, nhưng vẫn thử dò hỏi: “Lộc công tử lần này đến Khúc gia, không biết có điều gì cần sai bảo?”

Nếu Quý Hàn Uyên thật sự là Lộc Duệ Thừa, con trai út của tam trưởng lão Lộc Lăng Tông, thì chắc chắn việc hắn đến Khúc gia không chỉ để bàn chuyện hôn nhân. Có lẽ, hắn muốn mình giúp đưa hắn trở lại Trung đại lục?

Nghĩ đến đây, mắt Khúc Chính Huy lóe lên sự hứng khởi. Ánh mắt lão sáng lên khi nhìn Quý Hàn Uyên, như đang nắm lấy một cơ hội hiếm có.

Nếu có thể giúp đỡ, chẳng phải lão cũng sẽ có được chỗ đứng trong Lộc Lăng Tông?

Nếu Quý Hàn Uyên biết suy nghĩ của ông, chắc chắn sẽ chế nhạo ông quá ngây thơ.

Lộc Duệ Thừa đúng là biết báo ơn, nếu không, Khúc Chính Huy đã chẳng thể ngồi vững vị trí gia chủ Khúc gia nhờ một lần giúp đỡ nhỏ năm xưa. Nhưng một kẻ chỉ là Linh Sư nho nhỏ như lão, dù có giúp đỡ cũng chẳng thể hy vọng có được chỗ đứng trong Lộc Lăng Tông.

Loại giấc mộng hão huyền này, nghĩ qua thôi là đủ.

Quý Hàn Uyên thu lại khí chất ôn hòa, thay vào đó là vẻ lạnh lùng, trầm tĩnh. Hắn ung dung ngồi xuống ghế chủ vị trong thư phòng, nhìn Khúc Chính Huy với vẻ hơi khó chịu, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

“Chẳng phải thân thể này hiện tại vừa vặn đính hôn với hậu bối Khúc gia sao? Ta muốn dựa vào thân xác này để khôi phục thực lực. Ít nhất phải mất mười đến hai mươi năm. Ở một nơi quen thuộc thì sẽ thoải mái hơn. Yên tâm, ta không làm hại ngươi. Chỉ cần ngươi chuẩn bị cho ta một nơi tốt, có linh điền và nhà cửa, ta sẽ đưa cho ngươi một bộ công pháp Hoàng cấp đỉnh.”

Nói đến đây, hắn dừng lại một chút, rồi ra lệnh: “Làm phiền gia chủ Khúc chuẩn bị giấy mực cho ta.”

Lợi dụng lòng tham là cách tốt nhất để khiến kẻ như Khúc Chính Huy phải ngoan ngoãn nghe lời. Hiện tại, hắn đưa ra một bộ công pháp hoàng cấp đỉnh cao mà Khúc gia trước nay chưa từng có, vừa khiến Khúc Chính Huy tin tưởng hắn chính là "Lộc Duệ Thừa", vừa thể hiện giá trị bản thân. Nếu Khúc Chính Huy muốn lợi dụng hắn để thu được nhiều hơn, vậy thì phải biết đối đãi tử tế với hắn.

Còn chuyện giam giữ và ép buộc, Khúc Chính Huy không có gan làm thế. Huống hồ, lòng tham của lão còn trông chờ vào việc hắn dẫn dắt người Khúc gia đến Trung Đại Lục. Lão sẽ không dám làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy.

Tất nhiên, bộ công pháp này đã bị hắn động tay động chân. Nhìn thì có vẻ huyền diệu, nhưng thực chất…

Nếu Khúc Chính Huy chịu nể mặt hắn mà không động đến Khúc Ninh, thì sau này, ngay cả khi hắn báo thù, cũng chỉ khiến Khúc gia nếm trải chút khổ sở mà Khúc Ninh từng chịu. Bộ công pháp sẽ không có vấn đề gì. Nhưng nếu Khúc Chính Huy tham lam không đáy, vẫn như kiếp trước vì những thứ trên người Khúc Ninh mà đẩy y vào chỗ chết, thì chỉ cần một lá phù Phệ Linh, công pháp ấy lập tức sẽ biến thành thứ không những không tăng cường sức mạnh mà còn âm độc, phế bỏ linh lực và linh căn của người sử dụng.

Quý Hàn Uyên nhập vai Lộc Duệ Thừa rất đạt, từ cử chỉ đến khí chất đều không khác biệt chút nào. Ngay cả hành động nhỏ như khi nói chuyện giao dịch, ngón trỏ tay phải gõ nhẹ lên bàn cũng giống hệt.

Quý Hàn Uyên mới mười hai tuổi. Dù từng gặp qua Lộc Duệ Thừa, thì với thực lực và địa vị của Lộc Duệ Thừa, sao có thể để mắt đến một kẻ phế vật như hắn? Hiện tại, nếu không phải chính là Lộc Duệ Thừa, thì làm sao Quý Hàn Uyên có thể bắt chước giống đến vậy? Lại làm sao biết được những chuyện giữa Lộc Duệ Thừa và lão?

Không lẽ chính Lộc Duệ Thừa kể cho hắn nghe?

Khúc Chính Huy gần như đã tin chắc Quý Hàn Uyên chính là Lộc Duệ Thừa. Nghe hắn nói sẽ cho công pháp hoàng cấp đỉnh cao, lòng lão không khỏi vui sướиɠ. Lão hoàn toàn không cảm thấy việc một gia chủ như mình lại phải lấy lòng người khác là điều gì sai, liền lập tức nở nụ cười nịnh nọt: "Vâng, Lộc..."

“Nếu đã chiếm được thân thể của người khác, dù sao cũng phải tận tâm vì thân phận này, nếu không sẽ bất lợi khi độ kiếp.” Quý Hàn Uyên ngắt lời, giọng điềm tĩnh. “Ngày sau, Khúc gia chủ cứ gọi ta là Quý công tử, tránh để người nhà họ Quý phát hiện.”

Hắn nói nghe như thật, khiến Khúc Chính Huy vội vàng đáp: “Vâng, Quý công tử, tại hạ sẽ ghi nhớ.”

Quý Hàn Uyên tiếp tục nói: “Hạ Đại Lục thật phiền phức, chỉ vì tắc nghẽn hai mạch mà không tìm ra cách tu luyện, lãng phí cả một thân tư chất tốt. Giờ thân thể này thuộc về ta, tự nhiên không thể để hoang phí. Sau này, ta sẽ tu luyện lại từ đầu. Với bên ngoài, cứ nói Khúc gia các ngươi đã cho ta một viên linh đan, thế nào?”

Hắn dự định tu luyện Thiên Diễm Công đến cửu trọng đại viên mãn, mất khoảng 3-4 năm. Trong thời gian đó, hắn không thể không ra tay chút nào, vì vậy chuyện hắn tu luyện sớm muộn cũng sẽ bị người khác phát hiện. Tuy nhiên, việc tiên nhân báo mộng có thể nói với người thân cận, nhưng không thể để người ngoài biết.

Việc nói Khúc gia đã ban cho hắn linh đan, dù sẽ mang lại chút tiếng tăm cho Khúc gia, nhưng cũng tránh việc người khác suy đoán hắn có liên quan đến công pháp trên người mẫu thân và đệ đệ, dẫn đến bị cướp đoạt.

Ở đại lục này, không phải chỉ mình hắn vì tắc nghẽn mạch mà không thể tu luyện.

Khúc Chính Huy càng thêm chắc chắn hắn chính là Lộc Duệ Thừa, liền nói ngay: “Khúc gia cầu còn không được.”

Đây chính là cơ hội để Khúc gia xây dựng danh tiếng tốt, lão tất nhiên đồng ý rất vui vẻ.

Quý Hàn Uyên hài lòng gật đầu, nói: “Không cần công bố ngay. Chờ khi ta khôi phục được một chút thực lực rồi hãy nói.”

Khúc Chính Huy cũng cần thời gian để bàn bạc với lão phụ thân đã lui về phía sau màn, nên không có ý kiến gì, chỉ cung kính đáp: “Tất cả nghe theo Quý công tử.”

Trong lúc nói chuyện, mực nước đã được chuẩn bị xong. Quý Hàn Uyên khẽ đáp một tiếng, không nói thêm nữa, trải giấy lên bàn, cầm bút lông chấm mực và bắt đầu viết công pháp.