Trọng Sinh Thành Vị Hôn Phu Của Nam Phụ Hắc Hóa

Chương 26: Ấm Áp

Giọng nói nghe như cung kính nhưng thực ra đầy khinh thường và chán ghét truyền đến khiến lòng Quý Hàn Uyên thót lên. Hắn theo bản năng nhìn về phía cửa, quả nhiên thấy Khúc Ninh đang đầy vẻ lo lắng, cùng với Lâm bá đứng bên cạnh, ánh mắt không ngừng đánh giá cả gia đình ba người của hắn.

Hắn khựng lại, nhưng rất nhanh đã hiểu ra rằng Khúc Ninh không thể chờ thêm được nữa. Khóe môi khẽ nhếch, hắn nở một nụ cười ôn hòa với Khúc Ninh.

Từ khoảnh khắc nhìn thấy Quý Hàn Uyên, lòng Khúc Ninh đã đập loạn nhịp. Nhưng y vẫn cố kìm nén niềm vui trong lòng, cẩn thận quan sát Quý Hàn Uyên. Trong mắt hắn có sự ngạc nhiên, có sự dịu dàng, duy chỉ không có chút nào chán ghét. Điều này khiến lòng y ngọt ngào như được rót mật.

“Phụ thân bảo ta đến.” Khúc Ninh buộc mình dời ánh mắt khỏi Quý Hàn Uyên, cúi đầu trả lời nha hoàn đang hỏi chuyện.

Y từng muốn che bên má phải, nhưng nhớ đến những lời Quý Hàn Uyên nói tối hôm trước, y dừng tay lại.

Nha hoàn kia tên là Thúy Liên, mới được Khúc phu nhân chọn vào không lâu. Hôm nay nàng được phái đến chính đường để canh chừng, nếu người nhà họ Quý có động tĩnh gì, nàng sẽ lập tức báo lại cho gia chủ và phu nhân. Đáng tiếc, người nhà họ Quý lại quá trầm tĩnh, đặc biệt là Quý Hàn Uyên. Đợi hai canh giờ, sắc mặt hắn không hề thay đổi. Ngược lại, phu nhân đã cử người đến hỏi han hai lần.

Thúy Liên luôn chờ người nhà họ Quý lên tiếng hỏi khi nào gia chủ và phu nhân có thể gặp mặt, nhưng chẳng ai trong số họ chủ động. Điều này khiến nàng không thể phát huy những lời chuẩn bị sẵn để gây khó dễ. Chỉ có thể nghẹn trong lòng.

Nhìn thấy Khúc Ninh xuất hiện, cuối cùng nàng cũng có cơ hội phát tiết. Nàng chất vấn: “Gia chủ đang ở thời khắc mấu chốt trong tu luyện, sao có thể rảnh rỗi mà bảo người gọi ngươi đến?”

Thực ra, nàng không rõ gia chủ có thật sự sai người gọi Khúc Ninh không, vì tất cả đều nghĩ rằng Khúc Ninh sẽ tự biết xấu hổ mà không dám đến, đợi đến khi được triệu tập mới miễn cưỡng xuất hiện. Vì vậy, họ chẳng chuẩn bị sẵn bất cứ kế hoạch nào cho y. Nhưng với một kẻ xấu xí như thế, làm khó dễ vài câu cũng chẳng sao.

Dẫu Quý Hàn Uyên là kẻ vô dụng, hắn lại có vẻ ngoài cực kỳ tuấn tú. Thúy Liên nghĩ, nếu hắn nhìn thấy Khúc Ninh lớn lên như vậy mà tính tình còn hèn nhát, hắn có thể giữ được sự trầm ổn sao?

Nghĩ vậy, nàng không kìm được liếc nhìn Quý Hàn Uyên. Thế nhưng, ánh mắt hắn lại dịu dàng, chăm chú nhìn Khúc Ninh, như thể đang nhìn một món bảo vật quý giá trong lòng bàn tay. Nàng thoáng biến sắc, ánh mắt càng thêm khinh thường.

Lần này, đối tượng khinh thường là Quý Hàn Uyên.

Vì muốn bám vào Khúc gia, hắn thậm chí không ngại tiếp cận một kẻ xấu xí như vậy. Đúng là làm lãng phí gương mặt tuấn tú kia.

Khúc Ninh liếc mắt nhìn quanh, thấy những người tụ tập xem náo nhiệt bên ngoài đều là nha hoàn, gã sai vặt, liền biết Khúc Chính Huy cố ý để họ nhà họ Quý bị hạ thấp. Với sự hiểu biết của y về Khúc Chính Huy, sau khi đe dọa đủ, ông ta chắc chắn sẽ ép buộc nhà họ Quý làm một số việc mà họ vốn không muốn.

Người khi đang lo lắng hay yếu thế, dễ dàng bị nắm thóp nhất. Đặc biệt là khi bị ép buộc bởi kẻ mà cả địa vị, thực lực lẫn thân phận đều cao hơn mình.

Trước đây, y cũng thường bị đối xử như vậy, đến mức đã thành thói quen. Nhưng lần này, khi người bị ép buộc đổi thành Quý Hàn Uyên, y lại cảm thấy khó chịu vô cùng.

Không phải y khó chịu vì Quý Hàn Uyên bị ép buộc mà phải tiếp cận mình. Ngược lại, khi nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của hắn, Khúc Ninh cảm thấy chỉ cần là Quý Hàn Uyên, cho dù hắn có mục đích mà đối xử tốt với y, y cũng sẵn lòng bị lừa.

Có lẽ, y đang tham luyến sự dịu dàng này – thứ mà trước giờ y chưa từng có được.

Y chỉ là không chịu nổi Quý Hàn Uyên bị ép buộc. Trong lòng y, Quý Hàn Uyên đáng lẽ phải được người ta cẩn thận bảo vệ, đem những thứ tốt đẹp nhất trên đời dâng lên trước mặt hắn, để mặc hắn chọn lựa. Hắn muốn ngôi sao thì không nên chỉ có ánh trăng. Đừng nói là ép buộc, ngay cả nói hắn một câu không tốt cũng là tội đáng chết!

Lòng đầy phẫn uất không thể đè nén, Khúc Ninh ngẩng đầu nhìn về phía Thúy Liên. Thấy nàng đang khinh khỉnh nhìn Quý Hàn Uyên, bỗng dưng y cảm thấy nàng thật chướng mắt, muốn cắt đứt mọi thứ.

Thúy Liên cảm nhận được ánh mắt của y, quay đầu lại, lập tức bị ánh mắt lạnh băng của y dọa đến dựng cả tóc gáy, theo bản năng lùi một bước.

Nhưng rất nhanh, nàng phản ứng lại. Nghĩ mình thế mà bị một kẻ chỉ mới là Linh Sĩ dọa lui, nàng thẹn quá hóa giận, liền buột miệng: “Kẻ xấu xí, thu lại ánh mắt đáng ghét của ngươi! Ta hỏi ngươi, lời ta vừa nói đâu? Gia chủ không thể nào vào lúc này lại bảo ngươi đến, ngươi…”

“A Ninh.”

Một giọng nói cắt ngang lời nàng.

Thanh âm không lớn, lại ôn hòa mềm mại, như lời thì thầm của người tình. Nghe đến mức khiến lòng người mềm nhũn.

Thúy Liên nhíu mày, không vui quay đầu nhìn về nơi phát ra giọng nói, chỉ thấy Quý Hàn Uyên – người từ sáng đến giờ vẫn ngồi yên – bỗng đứng lên, nhanh chóng bước về phía Khúc Ninh. Hắn nắm lấy cánh tay Khúc Ninh, kéo y đối diện mình, mặt đầy ý cười: “Hôm đó gặp ngươi, ta về nghĩ mãi, cảm thấy ngươi nhất định là vị hôn thê của ta. Không ngờ đúng là như vậy.”

Ánh mắt lạnh băng của Khúc Ninh lập tức trở nên trong trẻo. Nghĩ lại những ý niệm vừa rồi trong đầu, y toát cả mồ hôi lạnh.

Y cúi đầu, không dám nhìn Quý Hàn Uyên, sợ hắn thấy mình thật đáng sợ.

Đồng thời, trong lòng không nhịn được chút vui vẻ. Người này nói những lời như vậy, có lẽ không thấy ánh mắt vừa rồi của y, mà có phải... thích y một chút không?

Không biết người này có cảm thấy y không đoan trang, vì hơn nửa đêm đã tìm đến hắn hay không.

Khúc Ninh hơi lo lắng, cúi đầu không nói gì.

Quý Hàn Uyên cũng chẳng để ý, kéo tay y dẫn vào chính đường.

“Mẫu thân, Hàn Vũ, đây là A Ninh.” Quý Hàn Uyên nói với Hàm Song và Quý Hàn Vũ, sau đó quay sang giới thiệu: “A Ninh, đây là mẫu thân và đệ đệ của ta.”

Khi hắn nói điều này, giọng điệu vô cùng tự nhiên, khiến mọi người ở đó sững sờ.

Hàm Song hơi nghi hoặc nhìn con trai cả của mình, ánh mắt như dò hỏi rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.

Quý Hàn Uyên mỉm cười, không giải thích, chỉ quay lại nhìn Khúc Ninh: “A Ninh, gọi bá mẫu đi.”

Khúc Ninh cũng đang sững người. Nghe vậy, y theo bản năng hành lễ vãn bối với Hàm Song, cúi đầu nói: “Bá mẫu.”

Hàm Song không biết làm sao với đứa con trai lớn của mình, nhìn sang Khúc Ninh. Nghĩ đến vừa rồi một tỳ nữ dám lớn tiếng với đứa trẻ này, mà đó còn là trước mặt bọn họ, ngầm không biết còn quá đáng đến đâu. Nàng thấy lòng mềm đi vài phần, lập tức đáp lời: “Ừ!”

Nàng đứng dậy, bước đến trước mặt Khúc Ninh, quan sát y một chút rồi mỉm cười: “Đúng là một đứa trẻ ngoan.”

Vừa nói, nàng vừa lấy ra món quà gặp mặt đã chuẩn bị sẵn, đặt vào tay Khúc Ninh, còn thân thiết vỗ vỗ tay y: “Đây là một ít tài nguyên tu luyện. Dù không bằng Khúc gia, nhưng là tấm lòng của bá mẫu. Mong rằng A Ninh không chê.”

Hàm Song và trượng phu kết hôn vì tình yêu, nên bà hiểu rất rõ ánh mắt mà Quý Hàn Uyên nhìn Khúc Ninh đại diện cho điều gì.

Tuy không rõ mọi chuyện ra sao, nhưng nếu Uyên Nhi thích, bà đương nhiên sẽ chiều theo, đối xử tốt với Khúc Ninh một chút.

Khung cảnh ấm áp và hòa thuận này là điều mà Khúc gia không ngờ tới. Ngay lập tức, bất kể là người ngoài đang quan sát hay những kẻ âm thầm theo dõi, tất cả đều tập trung ánh mắt vào những nhân vật chính trong chính đường, cố gắng tìm ra một chút sơ hở từ lời nói hay biểu cảm của họ.

Đáng tiếc, sự thật đã khiến họ thất vọng.

Rất nhanh, không ít người lần lượt rời đi, vội vã trở về báo cáo với chủ nhân của mình.

Khúc Ninh cũng không ngờ Hàm Song lại đối xử với mình ôn hòa đến vậy, khiến khóe mắt y bất giác nóng lên.

Từ nhỏ, y đã rất ít khi nhận được lễ vật, mà món quà trân quý như thế này lại là lần đầu tiên hắn có được trong ký ức.

Không nói đến những thứ khác, chỉ riêng chiếc túi trữ vật này cũng đã có giá trị trên vạn linh châu. Bên trong còn chứa không ít linh châu, đan dược, pháp khí, và bùa chú. Những món đồ này, tuy chỉ là vật dụng dành cho Linh Sĩ, với Linh Sư mà nói chẳng qua cũng chỉ là thứ rơi vãi từ kẽ tay. Nhưng đối với Khúc Ninh, chúng lại cực kỳ quý giá.

Trong thoáng chốc, y không biết có nên nhận hay không, theo bản năng liền nhìn về phía Quý Hàn Uyên.