Trọng Sinh Thành Vị Hôn Phu Của Nam Phụ Hắc Hóa

Chương 24: Ra oai phủ đầu

Chuyện Quý Hàn Uyên và Khúc Ninh đính hôn đã sớm lan truyền khắp hai thành Khúc Lâm và Tam Giang. Tin tức về một kẻ vô dụng kết đôi với một người xấu xí nhanh chóng trở thành đề tài bàn tán, trêu chọc của không ít người.

Nhiều kẻ đang háo hức chờ xem trò vui, tò mò liệu sau khi đính hôn, hai người này có ghét bỏ nhau không: một kẻ vì đối phương là phế vật, một kẻ vì đối phương quá xấu. Cứ như thể việc nhà người khác xảy ra chuyện gà bay chó chạy có thể khiến cuộc sống của họ thêm phần thú vị.

Ba ngày trước, đoàn xe Quý gia đến Khúc Lâm Thành đã thu hút không ít ánh mắt tò mò. Ở trọ tại Như Ý khách điếm, họ cũng không tránh khỏi việc bị người ta đến xem. Nhiều kẻ thậm chí còn muốn tận mắt nhìn dung mạo của Quý Hàn Uyên.

Khi biết Tạ Tu Nhiễm cũng đi cùng, những lời đồn càng xuất hiện nhiều hơn. Ngay cả đám gã sai vặt trong khách điếm cũng không nhịn được mà thì thầm, nhìn ngó. Tuy nhiên, khi thấy Tạ Tu Nhiễm cùng Đường Yến Hành thân thiết với nhau, thêm vào đó là sự kính trọng mà Đường Yến Hành dành cho vị đại sư huynh này, lời đồn đoán khó nghe cũng dần lắng xuống.

Trong suốt ba ngày ở Như Ý khách điếm, Quý Hàn Uyên không bước chân ra ngoài. Những kẻ có thân phận cao và thực lực mạnh, dù tò mò, cũng không hạ mình đến xem náo nhiệt. Ngược lại, những người rảnh rỗi đến xem thì phần lớn lại là kẻ thấp kém, dễ dàng bị Hàm Song và chưởng quầy ứng phó.

Quý Hàn Uyên yên ổn được ba ngày, nhưng lần này lại không thể tránh được.

Vừa bước chân ra khỏi Như Ý khách điếm, hắn đã thấy xung quanh có không ít người đứng hóng chuyện.

Phần lớn là những người làm việc trong các cửa hàng gần đó. Buổi sáng sớm, cửa hàng vừa mở, khách còn ít, họ liền rảnh rỗi kéo nhau ra xem. Nhiều người vừa cảm thán vẻ ngoài nổi bật của hắn, vừa tiếc nuối hoặc cười cợt: “Đáng tiếc, hắn là phế vật.”

Quý Hàn Uyên mặt không biến sắc, coi như không nghe thấy gì, bước chậm rãi lên xe thú.

Vì đây là ngày mang sính lễ, không tiện dẫn theo quá nhiều người, nên sau khi bàn bạc, Tạ Tu Nhiễm và Đường Yến Hành trà trộn vào đội ngũ võ giả. Với thân thể đã phát triển tốt và thực lực đạt tới Hậu Thiên thất trọng, họ đứng trong hàng ngũ võ giả cũng không quá nổi bật, chỉ trừ việc không cơ bắp như những người khác.

Quý Hàn Vũ cũng muốn đi xem náo nhiệt, nhưng vóc dáng cậu quá nhỏ. Đứng trong đội võ giả, nhìn một cái liền biết ngay là trẻ con, nên đành phải ở lại.

Khúc Ninh là con vợ lẽ của Khúc gia chủ, thiên phú không cao, thực lực cũng bình thường. Việc Quý Hàn Uyên đính hôn với y chẳng có gì đáng để Quý gia phải nể trọng. Vì vậy, đội ngũ đưa sính lễ cũng không được đón tiếp đặc biệt. Đoàn xe vừa đến cửa chính thì lập tức bị người gác cổng dẫn sang cửa hông.

Quý Hàn Uyên, Hàm Song và Quý Hàn Vũ xuống xe thú, theo quản sự của Khúc gia đi đến chính đường.

Trong chính đường, không thấy gia chủ hay phu nhân, nhưng hạ nhân lại đứng đầy, tạo nên một cảnh tượng rất không bình thường.

Quản sự sai nha hoàn mang trà nóng và điểm tâm lên, cười nói: “Gia chủ và phu nhân đang bận việc, xin mời phu nhân và hai vị công tử của Quý gia đợi một lát.”

Quý Hàn Uyên làm như không thấy sự khinh thường trong ánh mắt của hắn, mỉm cười bình thản nhưng đầy vẻ quý phái: “Khúc gia bận rộn, gia chủ bận việc cũng là lẽ thường. Chúng ta chờ một chút cũng không sao.”

Rõ ràng chỉ là một phàm nhân không thể tu luyện, nhưng thái độ của hắn lại điềm tĩnh, khí chất cao quý, thậm chí còn lấn át cả tên quản sự – một Linh Sư cấp năm.

Ánh mắt của Khúc gia quản sự lóe lên vẻ lạnh lùng, nhưng nét mặt lại không để lộ điều gì. Hắn nói thêm vài câu khách sáo rồi viện cớ có việc rời đi.

Quý Hàn Uyên liếc mắt nhìn Hàm Song, hai mẹ con không nói gì nhưng đều hiểu rằng đây là màn ra oai phủ đầu.

Kiếp trước, Quý Hàn Uyên không xin Quý Kình trì hoãn thêm hai ngày để xuất phát. Mẫu thân hắn vì bận săn thú không đi theo, chỉ có Hàn Vũ vì lo lắng mà cùng hắn đến Khúc gia.

Sau khi mẫu thân hắn trở về, bà định đến Khúc Lâm Thành, nhưng trên đường bị trì hoãn. Khi bà đến nơi, lễ sính đã xong từ lâu, còn hắn thì bị gia chủ Khúc gia ép ở lại. Hai mẹ con muốn gặp nhau một lần cũng khó.

Khi đó, hắn chưa trọng sinh, dù trưởng thành sớm nhưng cũng chỉ là một đứa trẻ mười hai tuổi. Không có mẫu thân che chở, hắn và Hàn Vũ trên đường tự nhiên chịu không ít ấm ức.

Đến Khúc gia, họ phải đợi trong chính đường suốt vài canh giờ. Hắn khi đó còn nhỏ, không biết nên làm gì, dẫn đến việc sau này hoàn toàn mất thế, cả sự kiện đều bị Khúc gia chủ và Khúc phu nhân dẫn dắt. Hai người một kẻ tung, một kẻ hứng, đến mức hắn muốn chen vào nói một câu cũng khó.

Khi hắn có cơ hội lên tiếng thì mọi việc đã xong xuôi, kết quả được định đoạt.

Lần này, Quý Hàn Uyên không định vội vàng chen ngang. Hắn chờ bọn họ nói hết, rồi mới lên tiếng.

Dĩ nhiên, hắn sẽ không để bản thân rơi vào tình cảnh kiếp trước, bị ép ở lại Khúc gia. Hắn phải nghĩ cách để sớm đưa A Ninh rời khỏi đây.

Quý Hàn Uyên cùng mọi người lặng lẽ chờ đợi, không tỏ ra vội vàng. Hắn uống trà, ăn hai khối điểm tâm, không chút căng thẳng hay khó chịu, ngược lại còn tỏ ra thoải mái, như thể đang biến chính đường Khúc gia thành một quán trà để tận hưởng.

Đám hạ nhân quan sát cảnh này liền lập tức chạy đi báo lại cho gia chủ.

Khúc Chính Huy đang tu luyện trong viện, nghe được lời bẩm báo thì hơi nheo mắt, lạnh lùng cười: “Mới chỉ qua nửa canh giờ mà đã thế. Nếu bọn họ có thể tiếp tục giữ phong thái này trong vài canh giờ nữa, cũng đáng để nhìn bằng con mắt khác.”

Hạ nhân nghe vậy, hiểu rằng Quý gia vẫn phải tiếp tục chờ, bèn khen ngợi vài câu để lấy lòng rồi vội quay lại theo dõi tình hình.