Cả Triều Văn Võ Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Ta Đang Ăn Dưa

Chương 36

Một vài đại nhân có mối quan hệ tốt với Giang thượng thư bước lên chào hỏi: “Thượng thư đại nhân, buổi sáng tốt lành. Đây có phải là lệnh ái không?”

Giang thượng thư khẽ gật đầu, “Tiểu nữ Nguyệt Dạng. Dạng Dạng, vị này là Hộ Bộ Tả Thị Lang, Vương đại nhân.”

“Nguyệt Dạng gặp qua Vương đại nhân.”

Vương đại nhân mỉm cười gật đầu, “Nghe Thượng Thư đại nhân nói ngươi từ nhỏ sức khỏe không tốt, bây giờ đã khá hơn chưa?”

Giang Nguyệt Dạng nghe vậy quay đầu nhìn cha mình, Giang thượng thư xấu hổ kéo khóe miệng cười gượng, “Thời gian không còn sớm, chúng ta nên vào thôi.”

Nói xong, không đợi Vương đại nhân kịp phản ứng, Giang thượng thư đã kéo tay khuê nữ của mình, nhanh chóng bước về phía cổng cung.

Sau khi thuận lợi vượt qua cổng cung, họ tiếp tục đi một mạch đến Thái Hòa Điện, nơi triều thần sẽ thảo luận chính sự.

Trên đường đi, không ít người chào hỏi Giang thượng thư, đồng thời cũng lặng lẽ đánh giá Giang Nguyệt Dạng đang đi bên cạnh ông. Nàng không hề có vẻ ngại ngùng, chỉ bình thản đi theo cha mình.

Khi đến trước Thái Hòa Điện, họ phải dừng lại chờ Nguyên Đế đến. Theo quy định, chỉ khi hoàng đế có mặt, các quan viên mới được vào sắp xếp theo thứ tự chức quan.

Tuy nhiên, họ không phải chờ lâu, vì Nguyên Đế rõ ràng rất nóng lòng muốn gặp Giang Nguyệt Dạng.

Khi thái giám ra thông báo cho các đại nhân vào điện, Giang Nguyệt Dạng đi sát ngay phía sau cha mình.

Trong đại điện, Nguyên Đế đã ngồi ngay ngắn trên long ỷ, ánh mắt ông di chuyển theo từng bước chân của Giang Nguyệt Dạng.

Sau khi các quan văn võ đã ổn định vị trí, Nguyên Đế mới lên tiếng: “Lâm thượng thư, trẫm nghe nói hôm qua khanh bị ngất. Nếu sức khỏe không ổn, hãy ở nhà tĩnh dưỡng, đừng miễn cưỡng đến triều.”

Lâm thượng thư cúi người đáp: “Tạ bệ hạ quan tâm, thần đã khỏe, không còn vấn đề gì.”

“Vậy thì tốt.” Ánh mắt Nguyên Đế chuyển sang Đại Lý Tự thiếu khanh, “Tần ái khanh, chẳng phải khanh xin nghỉ hai ngày sao? Sao hôm nay lại đến?”

Tần Kỳ đáp lời: “Thần đã giải quyết xong việc nhà, nên đến thượng triều như thường lệ.”

Lời nói là nói như vậy, nhưng hắn tới thượng triều chân thật nguyên nhân là nghe nói Giang Nguyệt Dạng hôm nay sẽ đi theo Giang thượng thư tới thượng triều.

Hắn nghĩ đến rõ ràng trong lòng còn nghi hoặc.

Nguyên Đế không hỏi thêm, ánh mắt quét qua một vòng thần tử phía dưới rồi nói:

“Trẫm thấy hôm nay người đến thượng triều đông hơn hẳn ngày thường, thật là hiếm có!”

Quả thật, hôm nay người tới đông hơn bình thường, ngay cả những võ tướng ít khi thượng triều cũng đến.

Lúc này, Hữu tướng bước ra khỏi hàng:

“Bệ hạ, thứ sử Tây Châu đến báo, các huyện thành thuộc hạ quản hạt liên tục mưa hơn một tháng, ngập lụt nghiêm trọng, hoa màu có nguy cơ thất thu, xin bệ hạ chuẩn miễn thuế một năm.”

Nguyên Đế đáp:

“Xác nhận tình hình chính xác rồi hẵng chuẩn.”

Hữu tướng liếc mắt nhìn Giang Nguyệt Dạng, người vẫn luôn cúi đầu đứng phía sau Giang thượng thư, rồi tiếp lời:

“Nghe nói tiểu thư của Giang thượng thư học thức xuất chúng, xin hỏi, nếu đối mặt thiên tai bất ngờ, làm sao để giảm thiểu tổn thất cho bá tánh? Tránh thương vong?”

Lời vừa nói ra, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Giang Nguyệt Dạng.

Lúc này, Giang Nguyệt Dạng đang nhắm mắt ngủ gà ngủ gật, hoàn toàn không có phản ứng.

Một lát sau, thấy nàng vẫn không đáp lời, các đại thần không khỏi nhìn nhau đầy khó hiểu.

Giang thượng thư không chịu nổi, bèn lùi lại một bước, lén dẫm mạnh lên chân nàng.

“Á! Đứa nào hỗn đản dẫm lên chân ta vậy!” Giang Nguyệt Dạng đau quá liền kêu lên một tiếng.