Ngày hôm sau, vào giờ Mẹo, trăng bạc vẫn còn treo cao, Giang Nguyệt Dạng vẫn đang say giấc nồng thì Hương Lăng vừa ngáp vừa đẩy cửa bước vào.
Từ khi mới hai tuổi đã theo hầu bên cạnh Giang Nguyệt Dạng, Hương Lăng chưa bao giờ phải dậy sớm như vậy. Lần này, nàng bị Thanh Chi đánh thức.
Tối qua, Giang thượng thư đã dặn kỹ Thanh Chi rằng nhất định phải đánh thức Giang Nguyệt Dạng, bởi ông quá hiểu tính con nữ nhi, chắc chắn nàng sẽ không tự dậy nổi.
Hương Lăng đưa tay nhẹ nhàng lay lay Giang Nguyệt Dạng trên giường, “Tiểu thư, đến giờ dậy rồi.”
Giang Nguyệt Dạng nhíu mày, theo bản năng trở mình, không có chút ý định nào muốn tỉnh.
“Tiểu thư, nếu không dậy ngay, sẽ muộn giờ thượng triều mất!”
Hương Lăng vừa nói vừa ngáp thêm một cái, cả chủ lẫn tớ đều mệt mỏi rã rời.
Hai chữ “thượng triều” dường như kích hoạt một cơ quan nào đó. Giang Nguyệt Dạng bỗng mở to mắt.
Nàng nằm im, đôi mắt dán chặt lên trần nhà hồi lâu, rồi đột nhiên bật ra một tiếng rêи ɾỉ đầy tuyệt vọng, như thể thế giới sụp đổ trước mặt nàng.
“A... Đây là chuyện gì vậy chứ? Trước đây ta đi làm cũng chưa từng phải dậy sớm thế này!” Giang Nguyệt Dạng kêu than đầy oán hận.
Hương Lăng vỗ nhẹ hai má mình, cố làm bản thân tỉnh táo hơn, “Tiểu thư, mau dậy đi, nô tỳ sẽ hầu ngài rửa mặt thay y phục.”
“Không muốn dậy, trễ thì trễ thôi. Cũng tốt, ta vốn không muốn làm quan thượng triều.” Giang Nguyệt Dạng bướng bỉnh, nhắm nghiền mắt tiếp tục ngủ.
【Ký chủ, cha ngươi chắc chắn không để chuyện này xảy ra đâu.】 Hệ thống lên tiếng nhắc nhở.
Giang Nguyệt Dạng: “...”
Sau một hồi im lặng, Giang Nguyệt Dạng bất đắc dĩ mở mắt, ngồi bật dậy. Ngồi ngẩn ngơ một lúc, nàng không thể làm gì khác hơn là lồm cồm xuống giường.
Vì chưa được cấp quan phục, Giang Nguyệt Dạng vẫn mặc đồ thường ngày của mình. Hôm nay nàng cũng không trang điểm cầu kỳ, chỉ chuẩn bị đơn giản như mọi khi.
Khi nàng vừa chỉnh tề xong, Giang thượng thư đã sớm đến tìm.
Nhìn thấy nữ nhi với bộ dạng ngái ngủ, mệt mỏi rệu rã, ông chỉ biết lắc đầu ngao ngán, chẳng buồn nói thêm lời nào.
“Hôm qua không phải ta đã dặn con nghỉ ngơi sớm sao?” Giang thượng thư trách nhẹ.
Giang Nguyệt Dạng nhắm mắt, uể oải đáp: “Cha, ngủ sớm không nhất định sẽ dậy sớm được đâu.”
Giang thượng thư: “...”
Do thời gian thượng triều ở Đại Hạ rất sớm, Giang thượng thư thường tranh thủ giải quyết bữa sáng ngay trên xe ngựa.
Như thường lệ, vừa bước lên xe, ông đã lấy từ hộp đồ ăn ra một đĩa bánh nhân thịt, một đĩa bánh bao thịt, cùng hai ống trúc đựng nước cơm.
Hai cha con im lặng dùng bữa, tuân thủ nguyên tắc bất thành văn: lúc ăn và ngủ thì không nói chuyện.
Chỉ đến khi ăn xong, Giang thượng thư mới lau miệng bằng khăn tay, căn dặn: “Lát nữa vào triều, con cứ đi theo ta, không được nhìn đông nhìn tây, tốt nhất cúi đầu nhìn chân mình. Khi vào đại điện, nếu bệ hạ hỏi thì bước ra trả lời, không hỏi thì ngậm miệng lại.”
Tốt nhất là cả tâm trí cũng đóng lại.
Nhưng ông biết điều đó là không thể. Nữ nhi của ông, chẳng có chuyện gì cũng thích trò chuyện với cái “Tiểu Dưa” kỳ quái kia. Đến giờ ông vẫn không rõ “Tiểu Dưa” thực chất là thứ gì.
“Con biết rồi.” Giang Nguyệt Dạng đáp lại bằng giọng điệu không mấy nhiệt tình.
【Không biết thượng triều kéo dài bao lâu nhỉ? Đứng hoài chắc mỏi chân lắm.】 Giang Nguyệt Dạng lẩm bẩm trong đầu.
Hệ thống: 【Dựa trên thời gian hạ triều thường ngày của cha ngươi, phần lớn các buổi triều kéo dài từ 3 đến 5 tiếng đồng hồ.】
Giang Nguyệt Dạng lập tức xị mặt: 【Lâu vậy sao? Không biết trên đường có chỗ nghỉ không, có được đi WC không, hoặc ít nhất ăn được cái gì không?】
【Hỏi cha ngươi đi.】
Giang thượng thư: Đừng hỏi nữa! Ta không muốn trả lời mấy câu hỏi đó.
Giang Nguyệt Dạng liếc nhìn cha mình một cái, Giang thượng thư điềm nhiên lảng tránh ánh mắt của nàng.
【Thôi, hỏi ông ấy chắc lại bị nắm tai cho xem.】
Cứ như vậy, trong lúc vô tình, xe ngựa dừng lại. Bọn họ đã đến trước cổng hoàng cung.
Lúc này, trước cổng đã có không ít xe ngựa đỗ lại, các đại nhân đều đang chờ thị vệ kiểm tra. Sau khi xác nhận không mang theo vật phẩm bị cấm, họ mới được phép tiến vào.
Xe ngựa của Giang gia vừa xuất hiện đã thu hút rất nhiều ánh mắt. Mọi người đều tò mò về Giang Nguyệt Dạng, muốn biết nàng có điều gì đặc biệt mà khiến bệ hạ không màng sự phản đối của triều thần, kiên quyết ban quan cho nàng.
Giang Nguyệt Dạng bước xuống xe trước, sau đó rất hiếu thảo đỡ cha mình xuống.
Giữa một đám người mặc quan phục đồng nhất, một tiểu thư trẻ mặc váy nổi bật không cách nào không thu hút ánh nhìn của mọi người.
Những người trước đó không để ý cũng phải quay đầu nhìn.