“Thôi huynh, hảo... Tửu lượng, ta... Không được!” Nói xong, Triệu Quyền liền ngã lăn ra bất tỉnh nhân sự.
Thôi Nguyên đẩy nhẹ Triệu Quyền: “Triệu huynh đệ, ngươi có thể nghe ta nói không? Nhà ngươi ở đâu, ta đưa ngươi về.”
Triệu Quyền không có phản ứng.
Thôi Nguyên không từ bỏ, nhìn quanh một lượt, rồi hạ giọng hỏi: “Triệu huynh đệ, ngươi với Lâm Tố Tố có quan hệ gì không thể để người khác biết sao?”
Triệu Quyền lầm bầm hai tiếng, vẫn không đáp lại.
Thôi Nguyên vốn định chuốc say để lấy lời khai, nhưng thấy vậy đành giận dữ gõ nhẹ lên đầu Triệu Quyền một cái, “Thật vô dụng!”
Thôi Nguyên đứng dậy định rời đi, nhưng bước được vài bước lại thấy không cam tâm, quay lại đạp Triệu Quyền một cái rồi mới bỏ đi.
Trời ngả về chiều, Giang Nguyệt Dạng ngồi trong xe ngựa về nhà, tâm trạng thoải mái mãn nguyện.
Còn Thôi Nguyên, mệt mỏi rã rời, ngồi xuống một quán ven đường. Sau khi tra xét cả buổi, hắn chẳng thu hoạch được gì.
“Lão bản, cho ta một bát mì!”
“Có ngay!”
Rất nhanh, bát mì đã được mang ra.
Thôi Nguyên cầm đũa định ăn thì từ phía sau vang lên tiếng trò chuyện rì rầm.
“Này, các ngươi nghe gì chưa? cháu gái lớn nhà Lâm thượng thư mang thai rồi.”
“Chuyện này xảy ra khi nào? Ngươi nghe ai nói?”
“Chính là hôm nay, bà Ngô ở hẻm Hoa Mai kể đó.”
“Bà Ngô làm sao biết được?”
“Làm sao ta biết được? Hình như bà ấy cũng nghe từ người khác thôi.”
“Chắc là giả chứ? Đại tiểu thư nhà Lâm thượng thư ta từng thấy qua, không giống kiểu tiểu thư buông thả thế này.”
“Không có lửa làm sao có khói. Với lại, hôm nay ta còn thấy hạ nhân nhà Lâm phủ đến Bách Thảo Đường mời đại phu.”
“Mời đại phu thì cũng đâu chứng minh được gì. Ai mà chẳng có lúc đau đầu nhức óc?”
“Các ngươi tin hay không thì tùy, dù sao bây giờ cả phố lớn ngõ nhỏ đều đang truyền nhau chuyện này.”
“Thôi, thôi, đừng ăn nữa. Chúng ta đi hỏi xem có phải thật hay không.”
Mấy người phụ nhân vội vã rời đi, Thôi Nguyên nhanh chóng ăn xong bát mì, rồi tiếp tục công việc điều tra của mình.
***
Lâm phủ.
Tỳ nữ Hạnh Nhi của Tôn di nương chạy gấp vào sân, vừa thở hổn hển vừa nói:
“Tôn di nương, vừa rồi có người đến hỏi nô tỳ, đại tiểu thư có phải là…”
Hạnh Nhi bỗng nhiên dừng lại giữa chừng, sau đó tiến đến gần Tôn di nương, nhỏ giọng tiếp lời:
“Nàng hỏi nô tỳ đại tiểu thư có phải mang thai không, còn nói bên ngoài hiện tại đang truyền rằng đại tiểu thư cùng người khác có tư tình.”
Tôn di nương lập tức trợn tròn mắt, sau đó vẻ mặt nhanh chóng lộ ra sự hưng phấn mà ai cũng có thể nhìn thấy được.
“Thì ra là vậy, ta đã nghi rồi, sao đột nhiên lại mời đại phu. Không ngờ đại tiểu thư ngày thường làm bộ giữ mình trong sạch, hóa ra bên trong lại là… Ha ha.” Tôn di nương cười đến nỗi bả vai run rẩy.
Đêm dần buông.
Nhật nguyệt luân phiên, trên đường phố người đi lại thưa thớt, cả kinh thành chìm trong màn yên tĩnh.
Cánh cổng lớn sơn đỏ đóng chặt, chiếc vòng cửa mạ vàng dưới ánh trăng lóe lên thứ ánh sáng yếu ớt.
Bên trong nội viện cách một bức tường, nhìn thì có vẻ yên ổn, nhưng thực chất lại đang ẩn chứa sóng ngầm cuồn cuộn.
Trần ma ma bước đến dược phòng của Lâm phủ, nơi này có một quản sự cùng hai gã sai vặt hiểu chút ít về dược liệu phụ trách.
Ba người thấy Trần ma ma đến liền vội vàng đứng dậy chào hỏi.
Trần ma ma nói:
“Thiếu phu nhân không khỏe, ta tới lấy chút thuốc.”
“Ma ma cần những loại nào? Ta bảo hai người họ lấy giúp.”
“Không cần, các ngươi cứ làm việc của mình, ta tự lấy được rồi.”
Quản sự nghe vậy lập tức hiểu ra, lúc này không nên hỏi, không nên nhìn, càng không nên nghe.
“Vậy ma ma cứ làm việc.” Hắn cười lấy lòng, rồi quay sang bảo hai gã sai vặt:
“Hai người các ngươi đi thu dọn dược liệu đang phơi bên ngoài đi.”
Bên ngoài làm gì có dược liệu nào, tất cả chỉ là cái cớ do quản sự bịa ra để đuổi người.
Hai gã sai vặt cũng rất lanh lợi, nghe lệnh liền lập tức rời đi.
Trần ma ma thấy cả ba người đã đi khỏi, vừa định bắt tay vào bốc thuốc thì bên ngoài vang lên giọng nói của Tôn di nương.