Cả Triều Văn Võ Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Ta Đang Ăn Dưa

Chương 27

Dù đã chuẩn bị tâm lý, Lâm đại thiếu phu nhân vẫn không khỏi choáng váng, suýt ngất, may mắn được Trần ma ma, người hầu thân cận, kịp thời đỡ lấy.

“Chuyện này, mong Ôn đại phu giữ kín giúp.”

“Ôn mỗ sẽ không tiết lộ nửa lời.”

Lâm đại thiếu phu nhân liếc nhìn Trần ma ma. Ngay lập tức, Trần ma ma lấy ra một túi tiền nặng trịch, vẻ ngoài tinh xảo, nhét vào tay Ôn đại phu.

Ôn đại phu không từ chối, nhận lấy túi tiền. Không nhận thì họ cũng không an lòng.

“Đưa Ôn đại phu ra ngoài.”

“Vâng, đại thiếu phu nhân.”

Sau khi Ôn đại phu rời đi, Lâm đại thiếu phu nhân quay lại phòng của Lâm Tố Tố. Lúc này, Vương ma ma đang ngồi bên mép giường trấn an cảm xúc của nàng.

“Buổi tối qua chỗ ta, uống thuốc đi.”

Trong Lâm phủ có dược phòng, thuốc phá thai đương nhiên cũng có sẵn.

Ở một viện khác, Tôn di nương đứng ngắm nhìn về phía sân của Lâm Tố Tố, tay cầm quạt tròn nhẹ nhàng phe phẩy.

“Hạnh Nhi, ngươi qua hỏi thử xem đại tiểu thư bị bệnh gì, sao lại đột nhiên gọi đại phu.”

Hạnh Nhi lập tức đáp: “Tôn di nương, không phải đại tiểu thư bị bệnh, mà là đại thiếu phu nhân không khỏe trong người.”

“Kia tại sao lại đến sân của đại tiểu thư?”

“Nói là đại thiếu phu nhân sang thăm đại tiểu thư, chưa ngồi được bao lâu thì cảm thấy không khỏe.”

Tôn di nương nhíu mày, trầm ngâm một lát, “Chú ý thêm tình hình bên đó.”

***

Giang Nguyệt Dạng từ Linh Lung Các bước ra, đúng lúc vài chiếc xe ngựa lướt qua trước mặt.

Cơn gió nhẹ làm lay động màn xe, để lộ bên trong là các quý nữ vừa tham dự yến hội ngắm hoa của trưởng công chúa trong cung.

Mỗi chiếc xe đều có một cung nữ theo sau, khiến Giang Nguyệt Dạng cảm thấy hơi kỳ lạ.

Lúc này, chiếc xe ngựa cuối cùng đột nhiên dừng lại.

Cháu gái của Thái phó, Cố Nhược, nhô đầu ra khỏi xe, vẫy tay về phía Giang Nguyệt Dạng, “Giang tiểu thư, ngươi có thể lại đây một chút không?”

Giang Nguyệt Dạng bước đến, trong lòng đầy nghi hoặc.

“Ta là Cố Nhược, muốn kết bạn với ngươi.” Thiếu nữ nở nụ cười ngọt ngào.

Giang Nguyệt Dạng càng khó hiểu hơn, “Cố tiểu thư, vì sao ngươi lại muốn kết bạn với ta?”

“Bởi vì ngươi rất xinh đẹp, cũng rất đặc biệt. Ta thích kết bạn với những người đặc biệt. Nói nhỏ với ngươi nhé, chúng ta vừa từ hoàng cung ra đó.”

Giang Nguyệt Dạng hơi nhướng mày, định hỏi tại sao các nàng lại từ hoàng cung đi ra.

Nhưng cung nữ đứng bên cạnh xe ngựa liền lạnh nhạt lên tiếng: “Cố nhị tiểu thư, chúng ta cần phải trở về.”

Cố Nhược liếc nhìn cung nữ kia một cái, tranh thủ nói nhanh: “Giang tiểu thư, ta sẽ gửi thϊếp mời, lúc đó chúng ta cùng chơi nhé?”

Giang Nguyệt Dạng lễ phép mỉm cười đáp lại.

Cố Nhược không để tâm, vẫy tay chào rồi rụt đầu về trong xe ngựa.

Xe ngựa dần khuất xa.

Lần này, các quý nữ quay về không chỉ mang theo đồ thưởng từ Hoàng Hậu, mà còn có một cung nữ đi cùng.

Ngoài các quý nữ bị lưu lại trong cung, không ai biết rõ cung nữ này được ban cho với mục đích gì.

Sau khi trở về, các quý nữ chỉ căn dặn gia đình rằng không nên chọc vào nữ nhi của Giang thượng thư, tốt nhất là tránh xa nàng nếu gặp phải.

Bên cạnh đó, các nàng cũng lén hỏi thăm gia đình xem liệu họ có từng làm chuyện gì không tốt. Nếu có, thì phải dừng lại sớm hoặc mau chóng đến thượng thư phủ xin lỗi.

Vì thế, có một vài quý nữ bị gia đình nghiêm khắc răn dạy.

Trong khi đó, Thôi Nguyên, Tự thừa của Đại Lý Tự, sau nhiều lần dò hỏi, cuối cùng đã tìm được biểu ca của Lâm gia trên một chiếc thuyền hoa.

Sau vài bầu rượu, hai người đã trở nên thân thiết, xưng huynh gọi đệ.