Đêm tối qua đi, sáng sớm đã đến.
Hôm sau, những tia nắng đầu tiên xuyên qua các khắc hoa trên song cửa sổ, chiếu xuống con đường đá xanh trong tiểu viện.
Đầu thu buổi sáng, không khí mang theo chút lạnh, mùi hoa nhẹ nhàng hòa quyện với hơi đất bùn.
Vì hắc y nhân tối qua, Giang Nguyệt Dạng không ngủ yên, cho nên dù đã tỉnh dậy vào giờ Tỵ (9~11 giờ sáng), nàng vẫn còn vẻ mặt buồn ngủ.
Giang Nguyệt Dạng nhắm mắt lại, ngồi trước gương đồng, tùy ý để Hương Lăng trang điểm chỉ chuốt.
Sau một chén trà nhỏ, Hương Lăng cắm vào tóc nàng một cành hoa mai, si mê nói: “Tiểu thư, ngài là người đẹp nhất mà nô tỳ từng thấy.”
Giang Nguyệt Dạng mặc một bộ váy dài màu nguyệt bạch, tà váy như sóng vỗ nhẹ nhàng, uyển chuyển bay bổng.
Nàng có đôi lông mày thanh thoát, cong nhẹ như hình trăng non.
Dưới đôi mày là đôi mắt sáng ngời, to và trong trẻo như nước thu, ánh mắt rực rỡ như ánh sáng trong căn phòng, dường như có thể nói lên tất cả.
Khóe mắt của Giang Nguyệt Dạng hơi nâng lên, trên mặt thoáng hiện một nụ cười duyên dáng, khiến người nhìn không khỏi bị cuốn hút.
Nhìn vào gương, Giang Nguyệt Dạng cũng tự cảm thấy mình thật sự rất xinh đẹp.
Nàng như chim sa cá lặn, như trăng soi nước, dù chưa hoàn hảo nhưng sắc đẹp cũng đủ khiến người khác say mê.
Dù kiếp trước nàng cũng xinh đẹp, nhưng chắc chắn không thể sánh được với sự tuyệt sắc hiện tại.
“Hương Lăng, ngươi quả là có con mắt nhìn người, nếu sau này ngươi tìm được một phu quân anh tuấn, ta sẽ chuẩn bị một phần của hồi môn thật dày cho ngươi.”
Hương Lăng không phải là cô nương ngại ngùng, nhưng khi nói đến chuyện gả chồng, nàng lại cảm thấy hơi xấu hổ.
Nàng che mặt, giả vờ giận dỗi: “Tiểu thư, ngài lại trêu nô tỳ rồi, làm nô tỳ xấu hổ chết mất.”
“Không có gì phải xấu hổ đâu, ta nói thật mà,” Giang Nguyệt Dạng nghiêm túc nói, “Mặc dù tìm một phu quân đẹp không thể đảm bảo cơm ăn, nhưng nếu phu quân xấu, sau này ăn cơm cũng chẳng ngon đâu.”
Trong mắt Hương Lăng lóe lên sự nghi hoặc, “Mẫu thân nô tỳ nói, tìm phu quân phải tìm người kiên định chịu làm, diện mạo không quan trọng.”
Giang Nguyệt Dạng khẽ cười, “Mẫu thân ngươi nói cũng đúng, nhưng nếu cả hai đều đẹp chẳng phải là tốt hơn sao?”
Hương Lăng suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
Lúc này, từ phòng bếp thoảng đến mùi thức ăn sáng.
Giang Nguyệt Dạng ăn một chút, rồi bảo Hương Lăng và Thanh Chi lên xe ngựa rời khỏi nhà.
Ngày hôm qua, bọn họ đã đến Thanh Phong Lâu, còn Tô Hương Trai, Linh Lung Các vẫn chưa đi hết đâu.
Có người dẫn đường, ba người nhanh chóng đến được cửa hàng bạc lớn nhất kinh thành — Linh Lung Các.
Linh Lung Các không giống những cửa hàng bạc thông thường, nơi này không chỉ bán vàng bạc, trang sức mà còn có đá quý, ngọc, mã não và nhiều món đồ trang sức khác.
Mặt tiền cửa hàng rất rộng rãi.
Tầng một sáng sủa, có đại sảnh và các quầy hàng, bên cạnh có một khu vực nghỉ ngơi phục vụ trà và bánh.
Tầng hai là các phòng riêng, yêu cầu khách phải trả tiền thuê, thường tiếp đón các gia đình giàu có, quan lại, và có người phục vụ riêng.
Tầng ba là khu vực đặc biệt dành cho hoàng gia, có tiền cũng không thể vào.
Giang Nguyệt Dạng quan sát xung quanh Linh Lung Các, tò mò hỏi: “Hương Lăng, ngươi có biết chủ nhân thực sự của Linh Lung Các là ai không?”
Hương Lăng lắc đầu, nàng không biết.
Thanh Chi thấy vậy liền chủ động giải thích: “Là Bạch gia, hoàng thương Bạch thị, hiện giờ là đại công tử của Bạch gia đang quản lý cửa hàng này.”
Là một ám vệ cũ của Nguyên Đế, Thanh Chi hiểu rõ tình hình các gia đình trong kinh thành.
“Đại công tử Bạch gia rất có đầu óc trong việc kinh doanh.”
Có cảm giác giống như marketing hiện đại.
“Trong buôn bán, việc đầu tiên là phục vụ tốt. Chỉ khi khách hàng cảm nhận được sự thành tâm và dụng ý, họ mới sẵn sàng chi tiền mua đồ. Mà khi mua đồ, thực ra họ đang mua niềm vui và sự thoải mái. Linh Lung Các đã tạo ra một môi trường mua sắm rất thoải mái, điều này làm rất tốt.”
Giang Nguyệt Dạng không để tâm đến lời bình của mình, không nghĩ rằng những lời đó lại bị người khác nghe thấy.
Chợt, một người phụ nữ mặc trang phục hoa màu xanh lơ tiến lại gần, cười khanh khách nói: “Tiểu thư là lần đầu tiên đến Linh Lung Các sao?”