Sau khi thuyết thư tiên sinh lui xuống, một đôi cha con khác bước lên sân khấu. Một người kéo nhị hồ, một người gảy tỳ bà, cùng hòa tấu một khúc nhạc dồn dập hùng tráng.
Âm thanh vang lên mạnh mẽ, như tiếng trống trận trên chiến trường, khích lệ các tướng sĩ tiến lên anh dũng. Nó cũng như mệnh lệnh của vị tướng, chỉ huy vạn quân chiến đấu đầy dũng mãnh. Mỗi giai điệu tựa như một lưỡi kiếm sắc bén, xuyên thấu không gian, chấn động lòng người.
Trong khúc nhạc còn mang theo một hơi thở bi tráng, tựa tiếng hét vang của các tướng sĩ bên bờ sinh tử, như quyết tâm cắt đứt mọi vướng bận để tiến bước.
Trong khoảnh khắc ấy, Giang Nguyệt Dạng cảm giác như bản thân đang đứng giữa chiến trường cổ đại, nơi khói thuốc súng mịt mù, ngựa chiến hí vang, máu đổ trên cát vàng. Nàng bị cuốn sâu vào cảm giác ấy, không cách nào thoát ra được, nhất là sau khi vừa nghe xong chuyện về Lục Vân Đình.
Khúc nhạc kết thúc, tất cả mọi người lặng đi một lúc lâu chưa thể hoàn hồn. Không biết qua bao lâu, một tràng pháo tay vang lên, kéo mọi người tỉnh dậy khỏi cơn mê, tiếp đó là tiếng vỗ tay và hoan hô như sấm dậy.
"Hay quá! Đánh đàn thật xuất sắc!"
"Ta có cảm giác như chính mình đang trên chiến trường!"
"Ta như thấy đao kiếm lấp lánh, và cảnh chiến sĩ quấn thân trong tấm da ngựa!"
Mọi người không ngừng bày tỏ sự xúc động trong lòng, đồng thời cũng hào phóng thưởng tiền. Giang Nguyệt Dạng cũng sảng khoái thưởng năm lượng bạc. Cha con trên sân khấu hôm nay quả thật thu hoạch rất nhiều.
Giang Nguyệt Dạng thán phục nói: "Đánh thật hay, đúng là trình độ của một bậc đại sư. Không ngờ một tửu lâu nhỏ bé lại có thể ẩn giấu nhiều cao thủ như vậy."
Hương Lăng gật đầu đồng ý: "Rất dễ nghe, nhưng cô nương, chúng ta nên sớm trở về. Công tử có lẽ đang ra ngoài tìm chúng ta."
Quả nhiên, Hương Lăng đoán không sai. Giang Tuần, đại công tử nhà họ Giang, sau khi nghe phu xe báo lại rằng Giang Nguyệt Dạng không về nhà ngay, liền lập tức ra ngoài tìm. Hắn lo lắng muội muội mình bị ai đó bắt nạt.
"Được rồi, được rồi, ăn xong ta sẽ về."
Nàng cũng định sau khi trở về sẽ bàn bạc với gia đình về việc ra ngoài lần sau, nên không muốn làm mọi người phật ý.
Hai người tiếp tục dùng bữa trong khi nghe mọi người xung quanh sôi nổi thảo luận về khúc nhạc vừa rồi và chuyện của Lục Vân Đình.
Đột nhiên, Giang Nguyệt Dạng nghe thấy một nhóm người bên cạnh nói nhỏ về nguyên nhân cái chết của Lục lão tướng quân.
"Này, ngươi không thấy chuyện năm đó có gì kỳ lạ sao?"
"Ngươi đang nói về chuyện gì?"
"Chuyện Lục lão tướng quân qua đời đó."
"Lục lão tướng quân chết thì có gì lạ? Không phải người ta nói rằng quân địch lẻn vào thành bất ngờ tấn công, khiến Lục gia quân trở tay không kịp? Lục lão tướng quân không muốn bỏ mặc dân trong thành nên đã liều chết chống lại quân địch và tử trận sao?"
"Ngươi không thấy lạ sao? Lục gia quân nổi danh là mưu trí và dũng mãnh, sao có thể để quân địch dễ dàng lẻn vào thành? Trừ khi có người nội ứng ngoại hợp!"
"Đó chỉ là suy đoán của ngươi. Lục gia quân cũng là con người, đâu phải thần thánh. Dù giỏi đến đâu cũng có lúc sơ suất."
"Được, vậy coi như họ sơ suất, nhưng làm sao mà toàn bộ một vạn người trong thành đều không còn ai sống sót? Phải biết rằng, trong thành lúc đó có một vạn binh sĩ và năm vị tướng tài giỏi. Hơn nữa, Lục lão tướng quân không phải người tự phụ, chắc chắn ông đã nghĩ đến việc cử người ra ngoài cầu viện."
"Chẳng phải thành bị bao vây sao?"
"Ngươi ngốc à? Thành trì biên cương thường có hầm bí mật để phòng bất trắc và cầu viện mà."
"Vậy… chẳng lẽ quân địch thực sự đã tàn sát cả thành, và chuyện năm đó có ẩn tình khác?"
"Ta nghĩ đây là một âm mưu rất lớn. Một vạn binh sĩ cùng dân trong thành đều chết, mà thi thể cũng không còn. Nghe nói trận lửa lớn năm đó nhuộm đỏ cả bầu trời, biến đêm thành ngày."
"Haizzz~ Chuyện năm đó rốt cuộc ra sao, giờ không thể kiểm chứng. Hơn nữa, đây không phải chuyện mà dân thường như chúng ta nên bàn luận. Cẩn thận vẫn hơn."
"Cũng phải. Ta bị khúc nhạc vừa rồi làm xúc động mà thôi. Thôi, không nói nữa, ăn cơm đã."
Giang Nguyệt Dạng nghe đến mê mẩn, nhưng bọn họ lại dừng giữa chừng, làm nàng tức đến nghiến răng.